Reng reng reng…
Chuông cảnh báo hiệu giờ nghỉ vang lên trong không gian yên tĩnh của trường cấp ba Horace Mann, một ngôi trường tư thục giữa lòng thành phố New York. Khi mùa thu tăng dần, thời tiết se lạnh tạo cảm giác dễ chịu cho việc học tập và làm việc.
Tề Du nhẹ nhàng vươn vai, tay lại chiếc laptop. Vừa dậy sóng để dâng đồ vào túi xách, chuông điện thoại reo lên, kéo theo lời chú ý của cô.
Nhìn vào màn hình tên trên màn hình, cô ấy từ lấy hộp tai nghe và nhấn nút nhận cuộc gọi bằng tay. Tai nghe vừa vào tai, tiếng càu nhà quen thuộc của anh trai liền vang lên:
“Tiểu Du! Sáng nay anh đã bảo để anh bỏ em đi học, sao em lại đi một mình như vậy?”
Trong lúc nghe anh chàng trầm ngâm, Tề Du vẫn rộn ràng đổ đồ vào túi. Cô suy ngẫm đồng hồ, nhận thấy giờ nghỉ đã qua mười phút. Cô bước nhanh ra khỏi lớp, hướng dẫn đến khu căn tin, vừa đi trả lời:
“Đại ca, em phải đến trường lúc 8 giờ sáng. Lúc anh còn say giấc, em đã đến trường và sắp hoàn thành các bữa sáng rồi! Bây giờ anh gọi em đã là mấy giờ?”
Tề Thiên Vũ đang đánh răng, nghe em gái hỏi thì đưa điện thoại ra xa để xem giờ. Hiện tại đã mười hai giờ mười hai phút chiều, anh nhíu mày, không ngờ mình lại ngủ lâu đến vậy…
“Và sao hôm nay anh lại nói tiếng Trung? Bình thường anh chỉ dùng tiếng Trung khi người thôi mà.”
“Hiện tại anh đang ngâm em đó, say vì em không gọi anh dậy. Chiều tan học em có đi đâu không?”
Tề Du bước vào căn tin, tay cầm cầm cứu đồ ăn và di chuyển dọc theo các loại thức ăn chiều dài của trường. Cô suy nghĩ về kế hoạch học tập sau:
“Em có buổi tập double bass cho lễ hội trường sắp tới, có thể sẽ về sau. Sao thế?”
“Em không nhớ hôm nay Tề gia có bữa sao?”
Bên này, Tề Thiên Vũ đã bảo vệ cá nhân xong và thay đồ. Anh chọn chiếc áo cổ lọ đen sơ vin với quần tây cùng màu, thắt lưng Gucci mạ vàng và bên ngoài áo blazer. Cầm balo, anh rời khỏi phòng.
“Em không thích đông người, hơn nữa, ba cũng không ép em tham gia bữa tiệc. Em cần phải nhớ nhiều sự kiện này.”
“Tiểu tổ tông của tôi, em có biết người ngoài dự đoán về tiểu thư Tề gia thế nào không? Có người bảo em dung mạo kỳ lạ, không hào phóng nhìn mặt đời. Có người lại nói em bất tài vô dụng, nên bị giam trong nhà, chủ quân Tề gia không giới thiệu ra ngoài vì sợ xấu hổ. Còn nhiều lắm, rất nhiều lời ra tiếng về em đó. Em không định một lần ra quân, rửa sạch tai tiếng sao?”
“Không.”
ôi
Tề Thiên Vũ tựa xuống tay lên Yên Chiếc mô-tô đen bóng, ánh mắt sắc bén như chim ưng lướt qua màn hình điện thoại, ngón tay tay nhịp nhịp lên phần sau máy, nét suy tư thoáng qua. Chợt khó môi anh nhẹ cong lên, nụ cười đầy tính toán hiện ra. Anh giai đoạn, trầm ấm:
“Nếu anh hai muốn chơi nhạc trong bữa tiệc thì sao?”
Bên kia đầu dây, Tề Du đột nhiên khựng lại. Chiếc kềm được đưa ra môi trường cũng bị chặn ở giữa. Đôi mắt xanh sâu thẳm của cô nhẹ nhàng lên một tia dao động, rồi nhẹ nhàng đặt kín xuống, nhẹ nhàng lướt giọng nói:
"Anh hai muốn em chơi nhạc?" Cô như lớn mày đầy thú vị. "Anh định trả em bao nhiêu? Nói trước, em tính tiền theo phút, không phải theo bài hay giờ."
Tề Thiên Vũ nghe thấy câu nói ấy, không bật cười. Anh nhếch môi, giọng điệu mang chút hứng thú, nhưng không giấu được ý nghĩa:
" Đã thôi. Anh sẽ trả giá đúng. Nhưng em phải nhớ, nhiệm vụ của em không chỉ là biểu tượng diễn đơn thuần. Em phải để cho tất cả những kẻ đó biết rằng, tiểu thư Tề gia không phải là một người dễ bị coi thường."
Tề Du nhếch nhác, vẫn giữ bình tĩnh. “Anh muốn em làm thế nào?”
Tề Thiên Vũ đưa ra chỉnh sửa lại chiếc áo khoác ngoài, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén, từng lời nói như chém xuống:
"Không cần quá phông tài. Chỉ cần em xuất hiện một cách tự nhiên, tài năng sẽ tự động nói thay mọi lời đồng đại. Anh muốn những kẻ kia phải tự dùng mắt mà thấy, tự dùng tai mà nghe. Đừng chúng để ' mượn' người khác rồi tự định nghĩa về em gái tuổi tử."
Bạn có thể hiểu ngay ý đồ của anh trai. Cô ấy không phải là người nổi tiếng, nhưng lời đề nghị này lại đầy thử thách. Nếu cô có thể chứng minh bản thân không phải là một tiểu thư vô dụng thì mọi lời đồng đại sẽ tự giải quyết bỏ bỏ. Ngược lại, công việc chơi nhạc ở một bữa tiệc sang trọng, dưới sự giám sát của cặp mắt tò mò, cũng không phải điều cô có thể dễ dàng từ chối, nhất là khi cô được hứa trả tiền công hậu hĩnh.
" Được, thành giao. Nhưng nhớ kỹ, anh phải trả đủ cho em.”
"Yên tâm, anh hai sẽ không để em thiệt mất đâu. Chỉ cần nhớ, em phải xuất hiện thật xinh đẹp, và “chặt gọn” lũ lụt coi thường em gái Tề Thiên Vũ. Phải suy chúng im lặng!
Khi Tề Du kết thúc cuộc gọi, cô quay lại với ánh đồ ăn của mình. Dù có phần dự thảo về lời đề nghị của anh trai, cô vẫn không thể phủ nhận rằng điều đó có phần hấp dẫn. Sau khi ăn xong, cô rời khỏi căn tin và bắt đầu tập trung vào buổi tập double bass, chuẩn bị cho lễ hội trường.
Thời gian trôi qua nhanh chóng và khi cô hoàn thành buổi tập, ánh hoàng hôn đã đỏ bầu trời New York. Tề Du nhìn đồng hồ, biết rằng mình đã có và còn nhiều thời gian để về nhà chuẩn bị bữa tối.
Khi buổi chiều đến gần, Tề Thiên Vũ đã về đến đại bản doanh Tề gia. Bản doanh lúc này đã được trang hoàng lộng lẫy với ánh đèn vàng ấm áp và âm nhạc cổ điển nhẹ nhàng. Những người làm mặc định chỉnh sửa trang phục, sẵn sàng chào đón những vị khách quan trọng. Trong khi đó, Tề Thiên Vũ đi vào phòng thay đồ và khoác lên người bộ trang phục lịch lịch nhưng mạnh mẽ, hoàn toàn phù hợp với phong cách của anh.
Buổi tối, bữa tiệc tại đại bản doanh Tề gia bắt đầu với ánh vàng phổi linh tỏa sáng khắp nơi. Khách khứa một lần xem bước vào sảnh lớn, đa phần đều là những nhân vật quyền lực. Sự hào hứng và xa hoa bao trùm lấy không gian.
Bước nhiên, tiếng nói vang lên trong không gian: "Chủ nhân Tề gia và phu nhân đến rồi!"
Mọi ánh nhìn đồng loạt hướng về phía cầu lớn. Tề Mặc cùng Mộc Lý Tâm từ từ xuất hiện, phong thái ung dung nhưng không giảm phần uy béo, theo sau là bộ Tứ Ưng lẫy lừng. Khi họ bước xuống, không khí trong phòng khách trở nên trầm mặc, tôn giáo lên cường kính từ những người có mặt.
Bữa tiệc bắt đầu, và ở đâu, sự xuất hiện của tiểu thư Tề gia…