Hơi thở của Saien dần yếu đi, lực cọ sát vào Saisen cũng ngày càng nhỏ.
Lúc này, Saisen có chút hối hận vì đã nói câu: “Tốt nhất là sáng mai ngươi đừng còn sống nữa.” Nó hơi lúng túng, nhẹ nhàng dụi vào bờm sư tử của Saien. Trên bờm của Saien dính không ít máu, miệng và mặt cũng đầy máu.
Saisen nhẹ nhàng liếm đối phương, bờm của nó cũng nhuốm đầy máu của Saien. Nó cố gắng liếm để đánh thức Saien, thậm chí còn đe dọa: “Saien, mở mắt ra!”
Đuôi của Saien khẽ đung đưa một chút, rồi lại rũ xuống. Đôi mắt sư tử khẽ hé mở, gần như đã mất đi ý thức, nó cố gắng vươn lưỡi ra, giãy giụa vô vọng mà tiến về phía trước một chút, khẽ thè lưỡi liếm lên chân của Saisen.
Sau khi đàn trâu rừng chạy qua, A Hành và Mạc Nhĩ cũng trông thấy hai anh em Saisen. Ánh mắt Mạc Nhĩ dừng lại trên bụng của Saien. Sư tử đực bị mù màu, chúng không phân biệt được màu sắc, nhưng vẫn có thể nhận ra độ đậm nhạt. Không khó để thấy rằng vết thương của Saien đã chảy ra không ít máu.
“Nó sẽ chết chứ?” Mạc Nhĩ thấp giọng hỏi A Hành. Với vết thương như vậy, theo nó thấy thì gần như không còn hy vọng sống sót.
Mỗi năm có không ít sư tử chết dưới sừng của trâu rừng. Đây không phải lần đầu tiên Mạc Nhĩ chứng kiến cảnh này. Thậm chí trong những lần săn mồi trước, chính nó cũng suýt mất mạng nhiều lần. Vì thế, nó không mấy lạc quan về tình trạng của Saien.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play