Móng vuốt của Saien quả thực sưng khá nghiêm trọng, nhưng không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là trông có chút buồn cười.
Kiều Dực nhìn thoáng qua, không nhịn được bật cười, Saien lập tức khẽ vẫy đuôi. Nó nằm bẹp trên mặt đất, cái chân bị thương vì tê liệt nên không thể đặt xuống, chỉ có thể co một chân nhỏ lên, sau đó miễn cưỡng cử động móng vuốt bị thương, ấm ức nói: "Con rắn chạy mất rồi, còn cắn ta nữa."
Có thể thấy rõ Saien thực sự uất ức, đến mức không còn tâm trạng cọ cọ vào Kiều Dực như mọi khi. Nó cứ nằm yên một chỗ, ngay cả khi Saisen gọi đến ăn thịt, nó cũng cụp đuôi, cà nhắc đi về, bước đi vô cùng chậm chạp.
Nếu con người bị rắn cắn, họ thường sẽ không chạm vào nó nữa, rốt cuộc câu "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng" không phải là không có lý. Nhưng Saien thì khác, nó coi như đã có thù với lũ rắn.
Rắn trên thảo nguyên không nhiều cũng không ít, đặc biệt là những nơi hơi lầy lội hoặc dưới gốc cây, chính là chỗ lý tưởng để chúng làm tổ.
Kiều Dực thấy Saien đợi phục thù, nó nằm phục bên cạnh ổ rắn, chờ con rắn quay về để báo thù một cú. Nhưng rõ ràng con rắn kia chẳng muốn quay lại đây nữa, Saien rình suốt một ngày cũng không thấy bóng dáng nó đâu.
Cuối cùng, chính Saisen là kẻ mất kiên nhẫn trước. Nó gầm nhẹ: "Lại đây."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play