Động vật ít nhiều đều có bản năng nhận biết địa hình, Tiểu Ba nhận ra đây là con đường đã từng đi qua nên Kiều Dực cũng không mấy ngạc nhiên.
"Quay lại sẽ an toàn hơn." Kiều Dực liếm mặt một cái. Cậu đã đi mệt, bèn dẫn theo hai con sư tử con nghỉ ngơi dưới một gốc cây. Không xa đó, hai con chó rừng đi ngang qua liếc mắt nhìn một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Dù gì thì động vật săn đuổi con mồi dựa vào khứu giác, nhưng khi khứu giác không còn tác dụng, chúng sẽ dựa vào bản năng để truy đuổi. Qua hành động của anh em Toro và lộ trình mấy ngày nay, Kiều Dực đã cố ý để lại dấu hiệu cho thấy cậu sẽ tiếp tục chạy về phía trước.
Ít nhất, A Hành dù thế nào cũng không thể nghĩ rằng Kiều Dực sẽ quay ngược trở lại.
"Thật là một con sư tử...xảo quyệt" Kiều Dực liếm móng vuốt, đuôi vui vẻ khẽ đung đưa.
Đúng lúc Kiều Dực chuẩn bị nghỉ ngơi thêm một chút rồi tiếp tục lên đường, cậu bỗng nghe thấy một tiếng động. Âm thanh xa xa nghe giống tiếng gầm của sư tử, cậu lập tức dựng thẳng tai lắng nghe, xác định đó không phải của A Hành.
Cậu cũng gầm lên một tiếng để nhắc nhở đối phương, tránh để đối phương đến quá gần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT