Kiều Dực nghe thấy giọng của Tiểu Vĩ liền dừng bước. Ngậm hai con sư tử con chạy trốn thực sự rất vất vả, đặt hai con xuống, cậu thở dốc, quay đầu nhìn lại phía sau, đã chạy được một quãng khá xa.

Suốt quãng đường này, cậu gần như không dám dừng lại, sợ bị bọn A Hành đuổi kịp.

“Ba ba, bây giờ chúng ta đi đâu?” Tiểu Vĩ lắc đầu vài cái, đôi tai nhỏ xù lông khẽ rung lên.

Tiểu Ba thì thảm hại hơn nhiều. Suốt quãng đường xóc nảy khiến con sư tử con nóng nảy này có chút choáng váng, nó cố gắng bò dậy nhưng không được, đành nằm bẹp xuống đất. Kiều Dực thử dùng móng vuốt khều nó một cái, hỏi: “Không sao chứ?”

“Ba ba...” Tiểu Ba khó khăn lắm mới đứng lên được, cả người lảo đảo, bốn chân loạng choạng như không chịu nghe lời, cuối cùng ngã chổng vó xuống đất.

“Nghỉ một lát đi.” Kiều Dực quan sát xung quanh, cẩn thận ngửi mùi trong không khí, xác nhận không có dấu vết của A Hành và Mạc Nhĩ mới yên tâm đôi chút. “Lát nữa vẫn phải đi tiếp, không thể ở lại đây, quá nguy hiểm.”

“Ba ba…” Tiểu Ba nghỉ ngơi một lúc rồi hồi phục đôi chút, nó nói: “Vết thương của ba lại chảy máu rồi.”

Suốt quãng đường chạy trốn, vết thương của Kiều Dực đã nứt toác ra, máu lại chảy ra ngoài. Cậu quay đầu liếm hai cái để cầm máu, nhưng rõ ràng cách này không ổn. Vết thương đã bắt đầu nhiễm trùng, cậu thậm chí cảm nhận được từng bước đi đều đau nhức.

Đi thêm vài bước, chân sau đã không còn đủ sức, cậu ngồi phịch xuống đất thở dốc. Hai con sư tử con bò lên người cậu, cúi đầu liếm vết thương của cậu. Tiểu Vĩ vốn nhỏ hơn, bám không vững nên liên tục lăn xuống.

“Ba ba, chúng ta cứ chạy mãi thế này sao? Con đói rồi…” Tiểu Vĩ rúc vào trước mặt Kiều Dực, lật bụng lên để lộ lớp lông mềm mại, nhẹ nhàng cọ vào mặt cậu.

“Haiz, ta cũng đói…” Kiều Dực u sầu thở dài. Cậu, một con sư tử trưởng thành, có thể nhịn đói một lúc cũng không sao, nhưng hai con sư tử con thì không được. Nếu không có thức ăn, chúng sẽ chết, điều này không phải chuyện đùa mà là sự thật khắc nghiệt xảy ra từng giây từng phút trên thảo nguyên này.

Nghỉ ngơi một lúc, cậu cảm thấy khá hơn chút bèn đứng dậy dẫn hai con sư tử con tiếp tục đi về hướng nam. Trải qua một đêm, chỉ cần cậu đi nhanh hơn một chút, nhất định có thể tránh được sự truy đuổi của A Hành. Hơn nữa, cậu còn đi qua không ít đoạn sông, dòng nước có thể xóa mờ mùi của cậu, tăng thêm độ khó cho kẻ đuổi theo.

Những ngày gần đây, những loài động vật trên thảo nguyên đều nhìn thấy một con sư tử đực bị thương, dẫn theo hai con sư tử con, chật vật di chuyển khắp nơi.

“Ba ba?” Sư tử con vừa thò đầu ra đã bị một móng vuốt ấn xuống. Giọng nói của Kiều Dực vang lên từ phía trên đầu nó: “Đừng cử động, hai đứa ở đây chờ, ta đi bắt con mồi.”

Mấy ngày qua, vết thương của cậu đã đỡ hơn một chút, nhưng vì bị thương mà ba cha con chỉ có thể ăn xác thối của những loài săn mồi khác bỏ lại. Kiều Dực sắp không chịu nổi nữa, bây giờ cảm thấy khá hơn, cậu muốn tự mình đi săn.

Cậu nhắm vào một con linh dương trưởng thành. Hai chiếc sừng lớn trên đầu nó khiến Kiều Dực cảm thấy bụng mình đau âm ỉ, nhưng cậu không còn sự lựa chọn nào khác. Đàn bò rừng bên cạnh thì khỏi phải nghĩ tới, cậu có thể đói nhưng không muốn tìm chết.

Cậu nằm rạp người xuống bụi cỏ, từng chút một tiếp cận con linh dương. Linh dương vẫn chưa nhận ra mình đã lọt vào tầm ngắm của một con sư tử đực. Kiều Dực liếc nhìn cặp sừng sắc nhọn trên đầu nó, do dự trong chốc lát, rồi nhớ lại cách A Hành săn bò rừng, tấn công từ bên cạnh, sau đó cắn chặt vào cổ con mồi.

Kiều Dực bắt chước theo, cậu lao vọt ra ngoài, quả nhiên con linh dương lập tức hoảng sợ chạy sang một bên. Kiều Dực đuổi theo nó từ phía bên cạnh, khoảng cách ngày càng thu hẹp. Khi chỉ còn vài mét, cậu bất ngờ vồ tới, nhưng không cắn trúng cổ con linh dương mà lại ngoạm vào lưng nó.

Một con sư tử đực trưởng thành nặng khoảng hai trăm ký, con linh dương lập tức bị đè bẹp xuống đất, bị kéo ngã theo. Kiều Dực lập tức giơ vuốt giữ chặt nó lại, sau đó cú cắn thứ hai trúng ngay cổ con mồi.

Máu bắn tung tóe lên mặt cậu. Con linh dương giãy giụa bốn chân loạn xạ nhưng không thể chạm tới Kiều Dực. Cuối cùng, nó kiệt sức, không còn động tĩnh.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu đi săn, nhưng là lần đầu cậu hạ gục một con mồi mà không gặp phải bất cứ tổn thương nào. Hơn nữa, con mồi còn khá lớn. Kiều Dực không khỏi cảm thấy vui mừng.

Hai con sư tử con cũng từ phía sau tảng đá chạy ra, quấn quýt bên Kiều Dực.

"Ba ba thật lợi hại!"

"Ba ba mạnh quá!"

Hai con sư tử con đã đói đến gầy rộc trong mấy ngày qua. Ban đầu, chúng tròn trịa, lông mềm mượt, nhưng bây giờ bụng đã hóp lại. Kiều Dực xé mở lớp da của con linh dương, cùng hai con sư tử con ăn uống một cách ngấu nghiến.

Cảm giác thành tựu khi lần đầu tiên áp dụng kỹ năng săn mồi thành công còn lớn hơn cả sự thỏa mãn từ bữa ăn này.

Ăn xong, cậu liếm sạch máu trên móng vuốt và bộ lông của mình. Hai con sư tử con lăn lộn bên đuôi cậu, thỉnh thoảng lại lăn vào lòng cậu vài vòng.

Cuộc sống như vậy cũng được xem là tự do tự tại.

Ban đầu, cậu còn lo sợ A Hành sẽ đuổi theo, nên dẫn hai con sư tử con chạy không ngừng nghỉ, ban đêm cũng không dám ngủ nhiều. Nhưng đã nhiều ngày trôi qua mà không có bất cứ động tĩnh gì, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng có lẽ A Hành đã mất hứng thú với mình, lười quản con sư tử què này.

Những ngày vui vẻ liên tiếp trôi qua. Sau khi ăn no uống đủ, Kiều Dực nằm dài trên tảng đá. Cạnh cái vũng nước nhỏ phía xa chỉ có lác đác vài con vật nhỏ lảng vảng. Đôi tai Kiều Dực dựng lên, khẽ động đậy, cảm giác có gì đó không ổn, nhưng không nói rõ được là gì.

Bầy trâu rừng thường xuyên đến đây gặm cỏ nay không thấy đâu, ngay cả những con hoẵng hay nhảy nhót khắp nơi cũng biến mất không dấu vết. Cậu bỗng dưng cảm nhận được sự yên tĩnh kỳ lạ trước khi nguy hiểm ập đến.

Không hiểu sao, tim cậu chợt siết lại. Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh sư tử bờm vàng A Hành, nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của hắn khi quay đầu nhìn mình.

"Ba ba." Tiểu Vĩ đã chơi đùa với cái đuôi cậu đến mệt, giờ nằm ườn ra bên cạnh, không chút phòng bị mà phơi cả bụng.

"Tiểu Ba đâu? Gọi nó lại đây." Kiều Dực chống chân trước đứng dậy, đồng tử màu vàng kim quét qua vùng thảo nguyên trước mắt. Để đề phòng gặp phải A Hành, cậu cố tình chọn một vùng đất cao để dễ quan sát xung quanh. Nếu A Hành xuất hiện, cậu có thể lập tức bỏ chạy.

"Dạ, ba ba! Con đi gọi anh ngay!" Tiểu Vĩ bật dậy, nhảy xuống khỏi tảng đá, vẫy vẫy đuôi rồi chạy đi tìm Tiểu Ba.

Kiều Dực ngửi ngửi mùi trong không khí, cố gắng xác định xem có dấu vết nào của A Hành hay không. Nhưng hôm nay gió lại thổi mạnh khác thường, dù có mùi cũng đã bị cuốn đi hết.

Cậu bực bội lắc đầu, bờm sư tử rối tung lên trong gió. Một nỗi bất an vô cớ dâng trào trong lòng, thôi thúc cậu muốn rời khỏi đây.

"Ba ba? Ba tìm con à?" Tiểu Ba vốn đang rình bắt một con thỏ, nghe thấy Kiều Dực gọi liền tiếc nuối bỏ con mồi, chạy đến với vẻ mặt nghi hoặc.

"Các ngươi qua đây, đừng cách ta quá xa." Kiều Dực lên tiếng.

Cái đuôi của cậu rũ xuống trên tảng đá, cẩn thận quan sát xung quanh. Thấy dáng vẻ căng thẳng của cậu, Tiểu Ba cũng trở nên cảnh giác, nó tiến đến gần Kiều Dực, khẽ hỏi: "Ba ba, có phải hắn đuổi theo tới đây rồi không?"

"Không biết nữa." Kiều Dực cũng cảm thấy lo lắng, cậu chỉ có thể để hai con sư tử con ở cạnh mình. Trong tầm mắt của cậu vẫn chưa thấy bóng dáng A Hành và Mạc Nhĩ, cậu tự an ủi rằng có lẽ chỉ là một phen hú vía.

Ngay lúc này, một con hươu rừng từ trong bụi cỏ lao ra. Ngay sau đó, một bóng dáng nhanh nhẹn lướt qua trước mắt cậu. Kiều Dực lúc này chẳng khác nào một cánh cung bị kéo căng, cậu lập tức bật dậy, cong lưng, hạ thấp thân mình, bờm sư tử dựng đứng lên. Cậu nhe nanh, hung dữ nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, dường như chỉ cần có một động tĩnh nhỏ là sẽ lập tức lao đến tấn công.

Tất nhiên, cậu cũng có thể quay đầu ngoạm lấy hai con sư tử con rồi bỏ chạy ngay lập tức.

Nhưng bóng dáng đang truy đuổi con hươu kia sau khi tóm được con mồi thì ngậm nó trong miệng bước ra. Kiều Dực lúc này mới nhìn rõ, đó là một con báo săn. Nói đến báo săn, có vẻ như cậu và loài này cũng khá có duyên. Con báo săn nhìn Kiều Dực, do dự một lát rồi đặt con hươu xuống, lùi về phía sau hai bước, sau đó không ngoảnh đầu lại mà lao thẳng vào bụi rậm, biến mất trong nháy mắt.

Kiều Dực thấy vậy thì sững sờ, sau đó bật cười bất đắc dĩ.

Cậu thật sự không có ý định cướp mồi của báo săn, nhưng có lẽ tư thế vừa rồi trong mắt đối phương lại trông như muốn tranh giành. Là một trong những kẻ săn mồi hàng đầu, báo săn cực kỳ kiêng dè trước chúa sơn lâm như cậu.

Kiều Dực vẫn còn nhớ lần đầu tiên cậu được ăn miếng thịt tươi ngon chính là "lộc" đến từ một con báo săn.

Sự xuất hiện của con báo săn khiến Kiều Dực thở phào nhẹ nhõm. Cậu thả lỏng toàn thân, một lần nữa nằm xuống tảng đá. Cậu có thể cảm nhận được trái tim trong lồng ngực vẫn đang đập thình thịch, thậm chí ngay cả cái đuôi cũng chẳng còn sức mà vung vẩy.

Gió buổi chiều tối càng lúc càng lớn. Kiều Dực dẫn theo hai con sư tử con cuộn mình sau tảng đá lớn. Với lộc từ con báo săn, ít nhất trong hai ngày tới bọn chúng không cần phải săn mồi nữa.

Có lẽ vì gió thổi mạnh, cỏ cây bên ngoài phát ra những tiếng xào xạc, những loài động vật khác cũng ít xuất hiện hơn, cả vùng đất trở nên tĩnh lặng hẳn.

Sự tĩnh lặng này kéo dài đến tận nửa đêm. Kiều Dực nằm trên mặt đất, tựa lưng vào tảng đá, nhắm mắt ngủ. Hai con sư tử con thì cuộn tròn trong khe đá.

Một âm thanh cực kỳ nhẹ nhàng vang lên. Dù rất nhỏ, nhưng trong đêm khuya yên tĩnh thế này, nó lại chói tai như một tiếng sấm.

Kiều Dực đột ngột mở mắt.

Cậu cảm nhận được gì đó, lập tức quay đầu về hướng phát ra âm thanh.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, trong bóng tối, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nhưng cũng khiến cậu sợ hãi đến tột cùng.

A Hành đứng cách Kiều Dực không xa, khoảng cách giữa hai con sư tử không quá năm mét.

Khoảng cách này, Kiều Dực thậm chí còn không có thời gian phản kháng. Có lẽ ngay khi cậu vừa cố gắng đứng dậy thì đã bị đối phương cắn xuyên qua cơ thể.

Kiều Dực cứng ngắc chống người lên, nhìn chằm chằm vào A Hành.

"Nhìn thấy ta bất ngờ lắm à?" Giọng nói của A Hành vang lên trong màn đêm.

Không thể nhận ra được cảm xúc của cậu, nhưng dù cách một khoảng như vậy, Kiều Dực vẫn có thể cảm nhận được cơn giận dữ của đối phương.

Cậu không khỏi run lên, sống lưng lạnh toát.

"Trả lời ta." A Hành lại lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play