Khi Kiều Dực quay trở lại, từ rất xa đã có thể nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Saisen. Cậu vô thức rùng mình, cảm thấy lần này Saien chắc chắn bị đánh rất thảm.
Không biết vì sao, cậu bỗng nhớ đến lúc trước khi ăn thịt bò rừng, Mạc Nhĩ đã nói: “Ăn nhiều một chút, nếu không Saien ăn đánh coi như chịu đựng vô ích.” Giờ đây cậu mới thật sự hiểu ý nghĩa của câu nói đó.
“Ngươi đang nghĩ gì thế?” A Hành thấy Kiều Dực chậm lại liền bước đến bên cạnh. Nó nói: “Đừng quá để ý đến chuyện tán tỉnh mà ta nói lúc trước, ta chỉ tiện miệng nói vậy thôi, không phải thật sự muốn tìm bạn đời."
Nếu A Hành không nhắc đến, có lẽ Kiều Dực cũng đã quên chuyện này. Nhưng một khi nhắc đến, cậu lại cảm thấy hơi ngạc nhiên. Cậu quay đầu nhìn A Hành, nhưng đối phương lại dời ánh mắt đi, đuôi vẫy vẫy có phần bực bội, rồi lại hỏi: “Làm gì thế?”
“Ngươi muốn tìm bạn đời à?” Kiều Dực cân nhắc một chút rồi vẫn hỏi ra.
Cái đuôi của A Hành bỗng dưng ngừng vẫy, đôi mắt vàng rực như sư tử của nó dán chặt lên người Kiều Dực, cho đến khi đối phương vô thức lùi một bước, nó mới khẽ cười khẩy một tiếng, dẫm lên lớp cỏ khô, tiếp tục đi về phía trước.
“A... ờ, A Hành.” Kiều Dực nhìn bước đi có phần lộn xộn của đối phương, thoáng chốc cảm thấy mình có phải đang hoa mắt hay không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play