Chấn thương trên người Kiều Dực sau vài ngày dưỡng thương cuối cùng cũng kết vảy, không còn chảy máu nữa. Khi còn là con người, cậu vốn thích tiếp xúc với động vật, cũng đã xem rất nhiều phim tài liệu về sư tử đực săn mồi. Nhưng phải thừa nhận rằng, bất kể là phim tài liệu nào cũng không thể so sánh với cảm giác chấn động khi tận mắt chứng kiến A Hành săn mồi.
Hai con sư tử con thích nhất chính là nằm bò trên tảng đá xem mấy con sư tử đực săn mồi.
“Lát nữa ta sẽ đi tuần tra lãnh thổ.” Sau khi ăn no, Kiều Dực liếm móng vuốt của mình. Ở cạnh Mạc Nhĩ và A Hành lâu ngày, cậu cũng dần thích hành động này. Từ ban đầu có chút bài xích, đến bây giờ thì cậu đã quen rồi.
“Có cần ta đi cùng không?” Mạc Nhĩ liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện A Hành không có ở đây.
“Không cần, ta đi một mình được rồi.” Kiều Dực cười một tiếng. Hai con sư tử con đang lăn lộn dưới đất thành một cục, bị cỏ khô làm cho lấm lem bẩn thỉu. Nhìn thấy Kiều Dực chuẩn bị đi tuần tra lãnh thổ, chúng vội vàng muốn chạy theo nhưng bị Mạc Nhĩ trực tiếp ngoạm lên đặt sang một bên.
Lần nào bọn họ cũng chỉ tuần tra một phần nhỏ xung quanh mà thôi. Lãnh thổ của A Hành quá rộng, nếu thực sự muốn tuần tra hết, ít nhất cũng phải mất hơn một tuần. Trên đường đi, Kiều Dực bắt gặp hai con linh dương đi lẻ. Nhưng vì đã ăn rất no, cậu tạm thời không có ý định ăn thêm.
Nhưng hai con linh dương này cũng không thể thoát khỏi tai ương. Cậu vừa đi được mấy bước, một con báo hoa mai bỗng từ trên cành cây lao xuống. Linh dương hoảng sợ bỏ chạy tứ phía, nhưng vẫn bị nó tóm gọn, cắn thủng cổ họng rồi tha xác lên cây.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT