Buổi sáng hôm sau, Khương Tri mơ màng tỉnh lại, chỗ bên cạnh đã sớm không còn ai. Cái chăn cô đem ra tối qua cũng không dùng đến, người nào đó mặt dày mày dạn nhất định quấn lấy cô nằm chung một cái chăn, nhưng mà Tống Duẫn Hành cũng xem như biết ý, trước khi đi đã gấp cái chăn kia lại cất vào tủ quần áo.
Khương Tri xuống lầu, nhìn thấy Tống Duẫn Hành đang ngồi ở bàn ăn, trên người mặc bộ âu phục cắt may tinh tế, thân hình thon dài, ánh nắng ban mai rơi trên khuôn mặt dịu dàng tuấn tú của anh, làn da càng trở nên trong suốt trắng ngần.
Cảm nhận được cô đang nhìn mình, Tống Duẫn Hành bình tĩnh ngước mắt, lúc nhìn thấy Khương Tri, khóe môi không kìm được khẽ cong lên, lộ ra ý cười vui vẻ.
Nhìn người nào đó áo mũ chỉnh tề, biểu tình vô hại, Khương Tri âm thầm bĩu môi, nhan sắc cực phẩm của Tống Duẫn Hành có tác dụng lừa gạt vô cùng lớn, người trước người sau hoàn toàn khác biệt, đặc biệt là vào buổi tối, anh như hóa thân thành sói đói vậy, bại hoại.
Nghĩ đến tối qua người nào đó “tận tâm” chăm sóc, dùng tay giúp cô, sau còn hỏi cô có thoải mái không là hai gò má Khương Tri trở nên nóng rực, cô khẽ hừ một tiếng bằng mũi, sau đó chậm chạp đi qua, ngồi vị trí xéo đối diện với anh.
Ba Tống từ sớm đã ra ngoài tập thể dục rèn luyện thân thể, Tống Duẫn Thư cũng đi cùng, bởi vậy trong nhà chỉ còn lại hai người họ.
Vốn là thời điểm muốn làm gì thì làm, mắt nhìn cô vợ nhỏ ngồi cách mình thật xa, tâm trạng Tống Duẫn Hành lại không tệ, anh đưa ly sữa bên cạnh mình cho cô, đôi mắt như cười như không nhìn Khương Tri: “Uống hết ly sữa này đi, bổ sung thể lực.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT