Lần trước bị ba Tống bắt gặp, nên lần này Tống Duẫn Hành nhân lúc trời chưa sáng đã lén lút về phòng của mình.
Buổi sáng, cả nhà cùng ngồi ăn sáng, nhưng Khương Tri mãi vẫn chưa xuống, Tống Duẫn Thư nghĩ là Khương Tri ngủ quên, thế nên cô định lên lầu gọi Khương Tri dậy. Tống Duẫn Hành ngồi bên cạnh nhanh hơn một bước đứng dậy trước, anh nhàn nhạt nói: “Để em đi gọi.”
Vừa nói xong, người nào đó lập tức sải bước lớn lên lầu, Tống Duẫn Thư không nhịn được nhíu mày, ánh mắt ngờ vực nhìn theo Tống Duẫn Hành, sau đó tiếp tục ngồi ăn sáng. 
Tối qua Khương Tri bị Tống Duẫn Hành lăn lộn cả đêm, nên ngủ quên mất. Nghĩ đến đêm qua người nào đó đè lên cô như lang như sói, mãi đến khi cô khóc lóc cầu xin mới dừng tay, hạ cổ họngi Khương Tri bây giờ có chút khàn khàn, cô vừa đánh răng, vừa lầm bầm ở trong lòng quở trách người kia.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Khương Tri cho rằng là Tống Duẫn Thư đến, liền vội vàng khoác một chiếc áo lông rồi chạy ra mở cửa.
Bên ngoài, người nào đó thần thái nhàn nhã đứng dựa vào cửa, thân hình cao lớn như bức tường chắn trước mặt cô, Khương Tri theo phản xạ lùi một bước, đôi mắt to tròn trừng kẻ đầu sỏ gây tội trước mặt, “Anh muốn làm gì?”
Giọng của cô hơi khàn, nghe như đang bị cảm, Tống Duẫn Hành im lặng một lúc, chân mày nhíu lại: “Cổ họng vẫn không thoải mái sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play