Chương 5. Trăng thanh gió mát rất thích hợp để cắn hạt dưa xem kịch 1.
Sau mấy ngày chạy khỏi Đông thành, Lâm Sinh đi tới một thị trấn nhỏ gọi là Thanh Hà trấn, bởi thị trấn nằm bắt ngang qua một con sông nhỏ, ở hai bên bờ sông có một cây cầu nhỏ, nếu ước lượng chắc khoảng cách đủ để một chiếc ô tô đi lọt.
Bầu trời trong xanh soi mình dưới làn nước trong vắt, yên ả của mặt nước, từng chiếc thuyền nhỏ chèo ngược chèo xuôi, tiếng người cười cười nói nói, vui vẻ đến mức khiến Lâm Sinh có cảm giác như đang ở một nơi yên bình. Nếu như không có hương vị tanh tanh, mặn mặn thi thoảng lướt qua mặt thì y chắc chắn mình sẽ định cư lâu dài ở đây rồi.
Đúng vậy, là hương vị tanh mặn, thi thoảng mùi máu từ một hướng ở bên kia bờ sông bay tới. Và vì có lẽ người dân trong thị trấn đã quá quen hay vì mãi tất bật chuyện kiếm tiền nên cũng không thấy ai chú ý tới mùi hương ấy chăng?
'' Ông chủ nhỏ, cho hai cái bánh bao nhân thịt.''
Lâm Sinh hô một tiếng, toan đưa bánh bao thì thấy hai người đứng trước mặt, liền xị mặt xuống.
'' Sao lại là hai người vậy?''
Tần Ngũ giật lấy bánh bao trong tay Lâm Sinh, cùng Tần Lục ngồi bên cạnh gặm lấy gặm để.
'' Ta không biết giữa ngươi với lão đại có chuyện gì, nhưng hắn bảo chúng ta theo bảo vệ ngươi, ngươi lại lần đầu ra ngoài , hắn không an tâm. Có chuyện gì thì gặp hắn hai mặt một lời nói rõ đi. Đừng trốn chúng ta nữa, ngươi trốn không thoát đâu.''
Hắn vừa gặm vừa tuôn một tràng dài, Tần Lục ăn hết một cái, bồi thêm một câu.
'' Ngươi nói ngươi xem, ngươi ra ngoài chu du còn được tận hai bảo tiêu miễn phí, ngươi còn chê gì nữa.''
Các ngươi có lý hết được chưa ? Cho xin đi được không, ta thật sự không môn đăng hộ đối với lão đại nhà các ngươi đâu. Mà khi y nói câu này thì, Tần Ngũ phán lại.
'' Ngươi đi mà nói với hắn, chúng ta chỉ việc bảo hộ ngươi cho đến khi hắn tới, việc ngoài lề không liên quan tới chúng ta.''
Lâm Sinh thở dài, rót cho mỗi người một chén trà. Tần Ngũ uống hết chén trà, lại hỏi.
'' Mà sao ngươi lại đến đây bán bánh bao vậy?''
'' Hết tiền chứ sao.''
Năm lượng bạc mà y lấy từ nhà nguyên chủ đi tới đây chỉ còn ba lượng, y tiện tay mua luôn một ít gỗ, chế tạo thành một chiếc xe chuyên bán hàng rong, một ít gia vị, bột mì, chút trứng gà, xoong, chảo nhỏ, tất cả được để trong thùng xe. Y dự định cứ hết tiền thì bán các loại bánh để vừa mưu sinh vừa ngao du thiên hạ, thật là một công đôi chuyện, ha ha ha ..
'' Hết tiền ngươi có thể nói với chúng ta mà.''
Lâm Sinh nhìn hắn như nhìn thằng ngu, chợt y đổi chủ đề.
'' Bánh bao ngon không?''
Tần Ngũ gật đầu.
'' Ngươi cũng thừa nhận là bánh ngon thì tại sao ta phải xin tiền các ngươi chứ? Ngươi là cha ta sao?''
'' Nhưng chắc chắn chúng ta cũng sẽ không để ngươi bị đói mà.''
Lâm Sinh trợn trắng mắt, Tần Lục xoa trán, hắn thật khó hiểu, tại sao có nhiều lúc tên này lại chậm hiểu như vậy cơ chứ, hay hắn không dùng mạch não để suy nghĩ? Lần sau hắn sẽ không đi chung với cái tên thiển cận này nữa đâu.
Mà tên thiển cận nào đó lại nghĩ là Lâm Sinh sợ bọn họ tốn kém nên còn rất hào phóng mà vỗ vai y.
'' Ngươi yên tâm, lão đại nhà chúng ta giàu nức đố đổ vách, mười người như ngươi cũng ăn không hết đâu.''
Lâm Sinh hất tay hắn ra.
'' Cút mẹ nhà ngươi đi.''
Tần Ngũ khó hiểu, sao lại chửi hắn nhỉ, hắn có lòng tốt mà, Tần Lục nhịn không được nữa, kéo hắn sang bên cạnh.
'' Ngươi nói như vậy thì y lại nghĩ thân phận y thấp kém không xứng với lão đại . Nếu lão đại biết có tức giận không? Hơn nữa, ngươi đừng có dùng tiền ra nói với y như vậy, y là người từ trong thôn đi ra, nhỡ y nghĩ lão đại chúng ta thích dùng tiền chèn ép y, tới lúc đó lão đại có hành chết ngươi không hả?''
Tần Ngũ nhìn Tần Lục một lúc lâu rồi mới nghiêm túc suy nghĩ, sau đó khoác tay lên vai hắn, nói.
'' Sao ngươi không nghĩ theo hướng này, nếu chúng ta quảng bá cho y thấy, lão đại ngoài quyền lực ra thì tiền cũng không thiếu, đủ sức nuôi y ăn sung mặc sướng cả đời thì sao?''
Tần Lục liếc xéo hắn.
'' Ngươi thấy Lâm Sinh giống người chịu yên phận làm cá trong ao, đầu hàng trước tiền bạc à?''
Tần Ngũ…
-----------------------------------------
Buổi chiều, sau khi bán hết hơn trăm cái bánh bao nhân thịt, Lâm Sinh thu về được ba trăm đồng, y lại tiếp tục mua thêm bột mì, một ít thịt đã được băm sẵn. Một ít rượu cùng ít hạt dưa. Y đẩy xe hàng rong tự chế đến một ngôi miếu bên kia bờ sông, nơi có mùi máu lúc đậm lúc nhạt truyền ra. Tần Ngũ với Tần Lục thấy y không ở nhà trọ mà chọn một căn miếu cũ nát thì không khỏi nhíu mày. Tần Ngũ nhíu mày vì Lâm Sinh không chịu xin tiền của hắn, còn Tần Lục nhíu mày là trong căn miếu này có một mùi máu rất nặng, cứ như có người chuyên giết ' động vật ' tại đây vậy. Không phải là hắn không nghĩ tới việc giết người, nhưng chưa có bằng chứng thì hắn không thể kết luận như vậy được.
'' Đêm nào ngươi cũng ở đây sao?''
Tần Ngũ hỏi, Lâm Sinh nhóm củi, bắt xoong chuẩn bị nấu mì, nói.
'' Không, đêm qua ta còn ở nhà trọ nhỏ, hôm nay mới ở đây.''
Tần Ngũ: hôm qua còn tiền, hôm nay hết tiền rồi, bảo sao?
Tần Lục: lẽ nào hắn cũng phát hiện ở đây có mùi máu chăng?