Ân Minh Chúc suýt nữa bị niềm vui bất ngờ ập đến làm choáng váng đầu óc. Hắn không thể tin được, một sư tôn tốt như vậy lại cứ thế bị đẩy thẳng vào trong lòng mình. Mãi đến khi nhìn thấy vị Tiên Tôn áo trắng ngồi trong đình, tinh thần ảm đạm, sa sút, hắn mới phản ứng lại—hóa ra lời Kỳ Linh vừa nói cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Nhưng hiện tại như vậy cũng tốt.
Chỉ khi ở bên hắn, sư tôn mới có thể thoải mái đôi chút. Có thể khiến sư tôn vui vẻ, bản lĩnh này e rằng không ai có thể vượt qua hắn. Người khác rốt cuộc nghĩ gì, đối với hắn mà nói, chẳng còn quan trọng nữa.
Ma Tôn bệ hạ siết chặt nắm tay, nhưng vẫn làm ra vẻ nhẹ nhàng, bước tới ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Giác:
“Sư tôn, Tạ tông chủ và Kỳ các chủ đều đồng ý để đồ nhi ở lại rồi. Hiện tại trời còn sớm, chúng ta đi Đông Lâm thành xem hội hoa đăng đi.”
Cố Thanh Giác khó khăn lắm mới hoàn hồn, nghe thấy lời đề nghị của áo bông nhỏ, y lại chẳng thấy vui vẻ mà chỉ muốn ngồi im. Y chỉ là một tiểu phế vật không làm nên trò trống gì, trong thế giới của các đại lão phá hỏng cốt truyện, y thật sự không hợp chơi cùng họ.
Không đúng... hình như bọn họ cũng chẳng phải không hợp nhau. Các đại lão là chủ động phá hỏng cốt truyện, còn y là nước chảy bèo trôi, bị động mà phá hỏng. Dù sao thì đều là phá hỏng cốt truyện, chủ động hay bị động cũng chẳng khác biệt.
Cố Thanh Giác thở dài, định mở miệng từ chối đề nghị của tiểu đồ đệ, “Đại sư huynh còn ở đây, chúng ta trở về đi.”
“Tạ tông chủ đã đi rồi. Chờ chúng ta về lại Huyền Thiên Tông, sư tôn muốn ở cùng hắn thế nào cũng được.” Ân Minh Chúc có chút mất mát cúi đầu, giọng nói cũng mang theo vài phần uể oải: “Đồ nhi đã lâu không có cơ hội hảo hảo bồi sư tôn. Hôm qua khó khăn lắm mới vào thành, lại bị mấy kẻ không có mắt phá hỏng tâm trạng...”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play