Cố Thanh Giác ngạc nhiên nhìn tiểu hắc y nhân mặc trang bị đầy đủ, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh nhóc con đang hổn hển trải giường chiếu, nhất thời quên cả việc từ chối.

Chiếc gối nhỏ, tấm chăn con, sao lại có một nhóc đáng yêu thế này chứ ô ô ô ô ~

Trong thức hải của Cố Thanh Giác đã bị sắc hồng phấn lấp đầy, nhưng bên ngoài vẫn cố gắng giữ vẻ uy nghiêm của một sư tôn. Y giúp nhóc con chỉnh lại góc chăn ngay ngắn rồi trầm giọng hỏi, “Ngươi nằm như vậy, có bị rơi xuống giường không?”

Tiểu hắc y nhân vỗ ngực cam đoan: “Sư tôn yên tâm, đồ nhi tuyệt đối sẽ không lộn xộn.”

Cố Thanh Giác vẫn có chút không yên tâm. Y không sợ nhóc con ngủ không ngoan, mà sợ chính mình ngủ không thành thật, nửa đêm xoay người một cái lại đè bẹp mất tiểu áo bông.

Ân Minh Chúc thuần thục dọn giường chiếu xong xuôi, sau đó quay lại, ánh mắt đầy vẻ đáng thương nhìn sư tôn nhà mình: “Thật sự không thể ngủ cùng sư tôn sao?”

Cố Thanh Giác lập tức cứng đờ, sợ mình trước mặt đồ đệ mất khống chế đến mức chảy máu mũi, vội gật đầu rồi nhanh chóng nằm xuống. Chờ nhịp tim chậm lại đôi chút, y mới nghiêm túc dặn dò: “Nếu sư tôn ngủ không cẩn thận đụng phải ngươi, nhớ tránh xa một chút, đừng để bị thương.”

Biết đồ đệ là Ma Tôn thân thể cường hãn là một chuyện, nhưng nhìn nhóc con đáng yêu mềm mại nằm bên cạnh lại là chuyện khác. Bàn tay nhỏ đặt trên gối đầu, hơi không chú ý là có thể lạc mất ngay.

Y cũng không chắc tư thế ngủ của mình thế nào. Trước giờ khi tỉnh dậy giường không quá lộn xộn, hẳn là tư thế ngủ cũng không tệ lắm?

Cố Thanh Giác hoàn toàn không có tự tin vào bản thân. Nhìn áo bông nhỏ vui vẻ kéo chăn lên, y chỉ có thể thở dài, xoay đầu qua một bên. Nhìn màn che giường một lúc, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.

Không thể không nói, xem xong phim kinh dị mà có người ngủ cùng vẫn khiến người ta an tâm hơn. Hệ thống không tính, vì nó căn bản chẳng có thực thể, không đủ tư cách bồi y ngủ.

Lấy sức mạnh của áo bông nhỏ, đừng nói y ngủ không yên, dù có nửa đêm mộng du cũng bị kéo về ngay. Phải bình tĩnh, bình tĩnh. Cùng lắm thì bị đá xuống giường hoặc đè bẹp, nhưng chắc chắn không phải hắn chịu đâu.

Tiếng thở đều dần vang lên. Trong chiếc chăn nhỏ, thân ảnh bé xíu lặng lẽ ngồi dậy. Ma Tôn bệ hạ yên lặng nhìn thanh niên trước mặt dù trong giấc ngủ vẫn nhíu chặt mày, hận không thể thay y gánh hết mọi thứ.

Sư tôn không chịu để hắn ở lại, có phải vì tên ma đầu kia luôn giám sát, nên sư tôn lo lắng mình sẽ bị liên lụy?

Ân Minh Chúc nắm chặt chăn, tay có chút run rẩy. Thống khổ như thủy triều dâng lên, suýt nữa nhấn chìm hắn, nhưng hắn lại không thể làm gì cả. Không có cách nào tách ma

 đầu bám trên người sư tôn ra, cũng không thể giúp sư tôn thực sự được giải thoát.

Bàn tay nhỏ siết chặt trên gối đầu, hắn trầm mặc ngồi hồi lâu. Mãi đến khi trời rạng sáng, chân trời ánh lên sắc bạc, hắn mới lần nữa nằm trở lại, rúc vào chiếc chăn nhỏ xinh.

*

Sáng sớm, Cố Thanh Giác đang mơ màng muốn dậy thì sực nhớ trong phòng còn có người khác. Y lập tức tỉnh táo, kéo chăn lên kiểm tra xem áo bông nhỏ có bị đè bẹp không.

Nhóc con tối qua kéo chăn màn đến gối đầu của y, nhưng gối đầu sao có thể an toàn như giường? Lỡ một cái trượt xuống dưới, chẳng phải sẽ bị chăn của y chôn kín sao?

Sư tôn còn đang lo lắng xoắn xuýt, nhưng nhìn thấy chiếc chăn nhỏ vẫn nguyên vẹn trên gối thì cuối cùng cũng yên tâm. Nhóc con cuộn tròn trong ổ chăn, khuôn mặt đỏ ửng, cả đêm không hề động đậy. Không giống những đứa trẻ khác hay đạp chăn trong lúc ngủ.

Cố Thanh Giác với tâm thái phụ huynh, nhìn nhóc con ngủ một lát rồi mới nhẹ nhàng xuống giường rửa mặt. Có người ngủ cùng đúng là tốt thật. Lần đầu tiên sau khi xem phim kinh dị, y không gặp ác mộng, thậm chí ngủ một mạch đến hừng đông. Hạnh phúc quá đi mất.

Hệ thống thức trắng cả đêm không dám ngủ. Thấy đại nhãi con tỉnh dậy vui vẻ hớn hở mà chẳng có chút cảnh giác nào, nó lập tức vạch trần bộ mặt thật của Ma Tôn:

【 Ngươi có biết không? Hắn đã nhìn ngươi cả đêm đấy! 】

Cố Thanh Giác khựng lại, không thể tin nổi áo bông nhỏ nhà mình lại làm chuyện này: 【 Ta tối qua ngủ ngon như vậy, sao có thể? 】

【 Ba ba canh ngươi cả đêm, có thể ngủ không ngon sao? 】 Hệ thống mệt mỏi nằm bẹp xuống đất. Đại nhãi con không chút cảnh giác, nó lại không đáng tin, còn Ma Tôn hôm nay có thể vào phòng, ngày mai dám kéo người về Ma giới bái đường cũng không chừng!

Thế đạo hiểm ác lắm, nhãi con à, mau tỉnh táo lên đi!

Cố Thanh Giác nghe xong hơi sợ hãi. Một mặt cảm thấy bàn tay nhỏ bé kia chẳng có tí sức sát thương nào, mặt khác lại nghĩ đến việc có một đôi mắt nhìn chằm chằm mình suốt đêm thì thật đáng sợ. Nhưng nếu có người nhìn chằm chằm, hẳn là sẽ có cảm giác mới đúng? Dù y chưa khôi phục toàn bộ tu vi, nhưng cũng không thể không nhận ra điều gì được!

Hệ thống bực mình đảo mắt. Thấy đại nhãi con sắp bị dọa choáng váng, nó liền nhai nhai cọng cỏ trong miệng, nói tiếp:

【 Ngươi không nhận ra là vì hắn không muốn cho ngươi nhận ra. Áo bông nhỉ nhà ngươi bây giờ là Ma Tôn, tu vi cao hơn ngươi nhiều lắm. 】

Cố Thanh Giác giật mình, bước chân vừa định quay về phòng lại rụt lại, đi đến lan can, nhìn sương mù mờ ảo trong sơn cốc. Trong lòng run rẩy hỏi: 【 Hắn… ánh mắt có đáng sợ không? 】

【 Hắn... có phải muốn ăn ta không? 】

Hôm qua xem phim kinh dị, hình ảnh con ma dưới gầm giường giết người rồi cắt ra từng miếng ăn lại hiện lên trong đầu. Đã qua một đêm mà nghĩ đến vẫn thấy da đầu tê dại.

Bị giết đã đủ đáng sợ rồi, thi thể còn bị ăn mất nữa chứ. Loại tình tiết này tuyệt đối không thể chiếu tỉ mỉ trên phim ở đại thiên triều! Tất cả là do hệ thống!

Hệ thống cảm nhận được oán niệm từ nhãi con, giả vờ như hôm qua chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nói:

【 Hắn đúng là muốn ăn ngươi, nhưng không phải cái kiểu ngươi nghĩ. 】

【 Mà là cái kiểu không thể miêu tả tường tận trên Tấn Giang. Hiểu chưa? 】

【 Kia không có việc gì. 】 Cố Thanh Giác vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra,【 Chỉ cần không phải cầm đao chém, mấy chuyện khác đều không phải vấn đề to tát. 】

Hệ thống hận sắt không thành thép, đấm thùm thụp xuống đất: 【 Ngươi cứ thế mà tự gả mình đi à?! 】

【 Nói bậy, ngươi có thể nào tin tưởng hài tử một chút được không? 】 Cố Thanh Giác không hài lòng với thái độ của lão phụ thân, phản bác lại. 【 Chúng ta đang ở Tấn Giang, đại Tấn Giang không cho phép bất kỳ cảnh tượng nào từ cổ trở xuống xuất hiện. Có quy tắc này ở đây, thì cái gì cũng không thể xảy ra được, hiểu không? 】

Hệ thống lão baba cười lạnh: 【 Cho nên, nhãi con ngốc à, con nghĩ rằng không có miêu tả cảnh tượng thì nghĩa là nó chưa từng xảy ra? 】

Cố Thanh Giác chớp mắt: 【 Chẳng lẽ không phải sao? 】

【 Thế ngươi nghĩ sao về chuyện Yêu Vương bắt gian, có hợp lý khi xuất hiện trong Tấn Giang vị diện không? 】 Hệ thống mặt đầy âm u, vác theo thanh đao dài tám mươi mét, giọng nói âm trầm: 【 Nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời. Ba ba không chấp nhận đáp án sai đâu. 】

Cố Thanh Giác nuốt nước miếng, theo bản năng rùng mình: 【 Cái đó… dù không hợp với Tấn Giang vị diện, nhưng nó vẫn xuất hiện, chứng tỏ ở thế giới thực không hề có quy tắc cấm cảnh cổ trở xuống. 】

【 Nếu ngươi đã hiểu, vậy vì sao còn đối xử tốt với tên cẩu Ma Tôn kia như thế?! 】 Hệ thống tức giận đến mức đấm đất rầm rầm. 【 Ngươi có phải muốn cùng hắn trình diễn kiểu thầy trò tình chấn động Tấn Giang không?! Nói mau! 】

【 Thật sự không có. 】 Cố Thanh Giác không dám trực diện đối đầu với lão phụ thân đang giận dữ, chỉ có thể nhỏ giọng giải thích: 【 Chỉ là trí nhớ của con không đầy đủ, thứ quen thuộc nhất chính là áo bông nhỏ ngoan ngoãn mà thôi. Những thứ khác, dù có xem lại bao nhiêu lần, thì cũng không giống với việc tự mình trải nghiệm. 】

Y chưa từng tận mắt chứng kiến táo bông nhỏ đại sát tứ phương trông như thế nào. Những ký ức được truyền vào đầu thì bọn họ – hai con gà mờ – không đủ tư cách sử dụng. Chúng chỉ là lướt qua cưỡi ngựa xem hoa, hoàn toàn không có cảm giác nhập vai thực sự. Giờ đây, y cũng rất bất đắc dĩ.

Hệ thống trầm mặc ném đại đao xuống đất. Nó biết ký ức của đại nhãi con bị lỗi, mà vấn đề này vốn không do bọn họ gây ra. Nhưng dù vậy, nó cũng không dám giận cá chém thớt với kẻ đứng sau tất cả.

Bọn họ yếu ớt, quý trọng mạng sống, không dám trực diện chống lại sư tôn.

*

Ma Tôn bệ hạ đợi đến khi sư tôn nhà mình tỉnh lại mới giả vờ ngủ say. Chờ người xuống giường rời phòng, hắn mới không một tiếng động chỉnh trang lại giường chiếu, gấp chăn nệm gọn gàng, đặt ngay ngắn trên gối đầu. Để sư tôn nhìn thấy xong, liền luyến tiếc không nỡ bắt hắn ngủ phòng khác.

Bàn tay đại Ma Tôn bệ hạ mặc y phục chỉnh tề, nhanh chóng chỉnh sửa bản thân đâu vào đấy, sau đó vỗ vỗ mặt. Chỉ trong chốc lát, hắn lại khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn ngoan ngoãn, trở thành tiểu khả ái mà sư tôn thích nhất.

Tiểu hắc y nhân từ trên giường bay đến, nhìn về phía bạch y Tiên Tôn đang đứng cô tịch ở lan can, mắt hướng phương xa. Trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, lập tức mở miệng hô to: "Sư tôn!"

Sư tôn không chỉ có một mình, còn có bọn họ ở đây. Lần này nhất định không để cho ma đầu kia thực hiện âm mưu. Họ không thể lại nhẫn tâm để sư tôn một mình rời đi.

Bạch y Tiên Tôn nghe thấy thanh âm, quay lại nhìn, mỉm cười với tiểu đồ đệ đáng yêu. Nhưng khi nụ cười nở ra, khí chất lạnh lẽo quanh thân bỗng chốc biến mất, không thể che giấu sự lo lắng từ vừa rồi.

Ân Minh Chúc không còn giữ vẻ ngoan ngoãn trước kia, ma khí từ trên người hắn lóe lên, ngay lập tức, hắn tiến lên, gắt gao ôm lấy người trong lòng, sợ rằng nếu buông tay, sư tôn sẽ tiêu tan trong sương mù của sơn cốc.

Cố Thanh Giác hoảng loạn, bị hệ thống nhắc nhở phải bảo vệ bản thân thật tốt. Một chút không chú ý, hình ảnh lại bị phóng đại. Không đúng... là bị đồ đệ đã khôi phục bình thường ôm chặt, phản ứng đầu tiên của y là sợ ba ba tức giận, quay lại, y còn phải chịu thêm vài cái "120 biến" nữa.

Cuộc đời này, nhân tình lạnh ấm, luân lý đạo đức thay đổi, thế gian này đúng là khó lường.

Hệ thống cầm roi trong tay, cảnh cáo: [ Có thể không dùng từ 'nhi' được không? Muốn ba ba lại cho con học một bài ngữ văn không?]

[ Vâng, cảm ơn ba ba, không cần đâu, vất vả ba ba rồi.] Cố Thanh Giác vội vàng từ chối, nhưng bất đắc dĩ vẫn phải để cho áo bông nhỏ ôm mình. Dù muốn đẩy ra, nhưng căn bản không thể. Y không thể làm gì khác ngoài việc để mặc cho Ân Minh Chúc ôm.

Cảm giác này có chút quen thuộc…

Cố Thanh Giác suy nghĩ một chút, nhớ lại ngày đó y và hệ thống ba ba đến Kiếm Tôn sư huynh giải quyết tâm ma, đã từng trải qua một lần bị cánh tay giam cầm. Sau đó, bọn họ bắt đầu nghi ngờ rằng sư tôn chính là Thiên Đạo của thế giới này.

Không ổn, hôm nay sẽ không phải là cái "bom" tiếp theo chứ? 

"Làm sao vậy?" Cố Thanh Giác cố gắng tránh thoát cánh tay cứng, chỉ cần áo bông nhỏ buông tay ra, thì cảm giác xấu sẽ không xảy ra nữa.

Ân Minh Chúc không buông ra, nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng, sợ đệ tử giãy giụa sẽ làm mình tổn thương. Mặc dù thế, hắn vẫn chỉ thả lỏng một chút, nhẹ nhàng nói: "Sư tôn không cần đi."

"Sư tôn không đi, thì còn có thể đi đâu?" Cố Thanh Giác cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng tiểu áo bông. Dù không hiểu vì sao cảm xúc này xuất hiện, nhưng y vẫn cố gắng an ủi.

Y và hệ thống đã bị bỏ lại ở thế giới này, không thể trốn chạy, dù sao thì cũng đã bên sư tôn nhiều năm. Lẽ nào sư tôn chưa học được một chút gì sao?

Nhưng đối với Ân Minh Chúc, những lời này lại giống như sự tự giễu, không thể thoát khỏi sự trêu đùa của số phận.

Ở một góc khác, Kỳ Linh và Tạ Dịch đứng đó, nhìn tình cảnh này. Từ góc độ của họ, hắc y Ma Tôn đang sử dụng sức mạnh cơ bắp, ép Tiên Tôn bạch y chưa hoàn toàn hồi phục vào lan can, hòng chiếm lấy một nụ hôn, khiến người không thể tránh thoát.

Tạ tông chủ đứng sau, tay không cử động nhưng lại tạo ra gió nhẹ, linh khí xoáy lên, quần áo bay phất phơ. Giọng nói của hắn nhàn nhạt, không mang cảm xúc: "Ân Minh Chúc, phải giết."

*

Tác giả có lời muốn nói: Thống Thống: Hảo gia ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play