Cô ta hỏi: "Không sống nổi nữa à? Hay là không ở được nữa? Con người phải có cốt khí, hồi đó mày rời khỏi nhà này thế nào? Nhưng nếu mày muốn quay về thì cũng được, tao sẽ nói giúp mày vài câu, rồi bảo anh rể mày nghĩ cách tìm cho mày một công việc tử tế, đừng có đi bán hàng rong mất mặt nữa.”
Nói xong, cô ta xoa xoa bụng mình.
Dù sao thì cũng sắp sinh rồi, cần có người hầu hạ mình và đứa con trai quý tử.
Vương Ngọc Thanh khinh thường cười một tiếng: "Chị đúng là giỏi thật, vừa giả vờ vừa làm người tốt, tính toán rành mạch lắm, chẳng phải là muốn tôi làm bảo mẫu miễn phí cho cô sai bảo à?"
Vương Ngọc Lan bị vạch trần, sắc mặt trắng bệch, cô ta ngẩng cằm lên lại ra vẻ: "Vương Ngọc Thanh, mày nói cái gì vậy, mày sống sa sút tao cứu giúp mày một chút, mày còn cắn ngược lại, không học hành thì tư tưởng mãi hẹp hòi.”
Vương Ngọc Thanh cười hỏi: "Xin hỏi, chị để cái đầu trên vai là cho trông cao hơn à? Mắt có phải mọc trên trán không? Không thì sao lại suốt ngày cao cao tại thượng thế?"
Vương Ngọc Lan mặt mày xanh mét, đầy vẻ tức giận, nhưng cô ta lại cười lạnh một tiếng, dùng lời nói đâm thẳng vào tim đối phương: "Không có phẩm chất, không có giáo dưỡng, không có tu dưỡng, ngang ngược tùy tiện, loại người như mày học hành cũng không giáo dục tốt được, cũng chẳng trách ba mẹ không cho mày học hành, không trách họ ghét mày nhất, không trách cả nhà đều coi thường mày sai bảo mày như con ở, cả đời mày chỉ có số phận này thôi! Dù sao tao cũng là một trí thức, tao không chấp mày!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play