Mặt khác, hoạt động thương vụ đã kết thúc.
Bùi Tây Lâm rời đi bằng ô tô.
Triệu Mậu quay lại nhìn anh: “Anh Lâm, vừa rồi anh Minh gọi điện cho em nói đạo diễn Dương vẫn không từ bỏ, tối nay anh ta muốn mời anh ăn tối rồi nói chuyện.”
Anh Minh là Hoàng Minh, quản lý của Bùi Tây Lâm, còn đạo diễn Dương là người lên kế hoạch cho rất nhiều chương trình tạp kỹ lớn quanh năm. Anh ta có mối quan hệ khá tốt với quản lý của Bùi Tây Lâm, biết được sự nổi tiếng và sức ảnh hưởng của Bùi Tây Lâm nên luôn muốn mời anh tham gia ghi hình cho chương trình tạp kỹ của mình.
Tuy nhiên, Bùi Tây Lâm hoàn toàn không có chút hứng thú nào với các chương trình tạp kỹ nên đã từ chối anh ta hết lần này đến lần khác.
Lần này, đúng lúc nhóm của đạo diễn Dương đang ghi hình ở Vũ Thành.
Biết Bùi Tây Lâm đến làm việc ở đây, anh ta đã liên lạc lại với Hoàng Minh, cố gắng thuyết phục anh đến tham gia.
Cho dù Bùi Tây Lâm chỉ quay nửa tập, anh ta cũng đã cảm ơn trời đất rồi.
Nghe vậy, Bùi Tây Lâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không mở ra, chỉ trầm giọng nói: “Không đi.”
Triệu Mậu: “... Anh thật sự không nể mặt anh ta sao?” Cậu ấy lẩm bẩm: “Trợ lý của đạo diễn Dương nói với em bữa ăn tối nay có rất nhiều người trong giới, có nghệ sĩ, có cả các nhà tài trợ.”
Mặc dù Bùi Tây Lâm không cần lấy lòng ai hay chủ động làm quen với ai, nhưng quen thêm vài người bạn cũng tốt.
Bùi Tây Lâm không trả lời.
Triệu Mậu vừa định im lặng thì đột nhiên nghĩ tới hình như ngày hôm qua anh có chút hứng thú với Tô Dương, liền vội vàng nói: “Hình như Tô Dương cũng đến, hôm nay anh ta tham gia buổi ghi hình chương trình tạp kỹ của đạo diễn Dương.”
Dứt lời, trong xe im lặng một hồi lâu.
Triệu Mậu xấu hổ, sờ mũi từ bỏ: “Em sẽ liên lạc với trợ lý đạo diễn Dương.”
Bùi Tây Lâm: “Ừm.”
Anh không có ý định ghi hình chương trình tạp kỹ.
Chẳng qua khi nghe thấy cái tên Tô Dương, trong đầu Bùi Tây Lâm lại vô tình xuất hiện vài câu nói mà vài giờ trước anh đã nghe được.
Nghĩ đến đây, anh đưa tay xoa mi tâm, khẽ mỉm cười.
–
Sau khi Tô Dương ghi hình xong chương trình tạp kỹ, trợ lý đạo diễn nói đã chuẩn bị bữa tối, mọi người cùng nhau ăn một bữa.
Ở trong giới, tiệc tối là cơ hội tốt nhất để gặp gỡ nhiều người, cũng có thể dễ dàng nắm bắt cơ hội. Vì vậy anh ta ngay lập tức xin lỗi Tang Ninh, nói rằng bây giờ anh ta không thể từ chối đạo diễn, sợ làm mất lòng người khác.
Anh ta an ủi Tang Ninh nói bữa tối sẽ ăn ít lại để đêm về ăn khuya với cô.
Nhìn thấy tin nhắn của Tô Dương, Tang Ninh bĩu môi trả lời: [Không cần đâu. Hôm nay em đi mua sắm cả buổi chiều nên có hơi mệt, anh ăn cơm xong thì mau nghỉ ngơi đi, lát nữa em cũng đi ngủ rồi.]
Tô Dương: [Được, được, được, vậy em nghỉ ngơi sớm đi nhé, có chuyện gì thì gọi cho anh và trợ lý bất cứ lúc nào.]
Tang Ninh: [Vâng.]
Tô Dương không gửi tin nhắn cho Tang Ninh nữa, Tang Ninh cũng không quấy rầy anh ta.
Cô thật muốn giày vò Tô Dương thêm một đêm nhưng hôm nay cô không có tinh thần. Cộng với chuyện của luật sư Từ và Văn Khê, Tang Ninh quyết định sẽ mở lòng thương xót, để anh ta thoải mái một đêm.
Tra tấn Tô Dương là kế hoạch lâu dài, cô không việc gì phải vội.
…
Hôm sau Tang Ninh nhận được tin nhắn của Tô Dương, hỏi cô đã dậy chưa, có muốn đi ăn sáng với anh ta hay không.
Chuyến bay về Lâm Thành của bọn họ xuất phát vào giữa trưa, “lương tâm” của Tô Dương đột nhiên trỗi dậy, thôi thì ở cạnh Tang Ninh một lát cũng được.
Tang Ninh đồng ý.
Hai người hẹn nhau lúc tám giờ ở bãi đỗ xe của khách sạn.
Trả lời tin nhắn Tô Dương xong, Tang Ninh nhìn đồng hồ, hiện tại là bảy giờ.
Cô chuyển điện thoại di động sang chế độ im lặng, đặt báo thức lúc tám giờ, cuộn chăn lại chìm vào giấc ngủ.
Phía bên kia, Tô Dương nhận được tin nhắn Tang Ninh gửi đến, lập tức gọi điện bảo thợ trang điểm đến phòng của anh ta.
Thấy anh ta ‘kêu gọi lực lượng đông đảo’ như vậy, trợ lý không nhịn được hỏi: “Không phải anh Dương chỉ đi ăn một bữa sáng với cô Tang thôi sao? Sao chuẩn bị hoành tráng quá vậy?”
Tô Dương không đáp lời.
Thợ trang điểm cười bảo: “Dù sao cũng là hẹn hò, người làm trong giới giải trí như anh Dương đúng là nên chú ý hình tượng mọi lúc mọi nơi.”
Nói đến đây, cậu thuận miệng hỏi thêm: “Hình như gần đây anh Dương không nghỉ ngơi đủ phải không? Từ hôm qua đến hôm nay trông mặt anh hơi sưng, quầng thâm mắt cũng đậm, nhìn hốc hác hơn trước rồi.”
Cứ nhắc đến chuyện này, Tô Dương lại thấy bực bội.
Anh ta hừ lạnh: “Cứ một lúc là vị tiểu thư kia lại gọi điện cho tôi một lần, thử hỏi có nghỉ ngơi nổi không?”
Thợ trang điểm im bặt.
Cậu vốn định hỏi sao anh ta không điều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng nhưng lại nghĩ nghệ sĩ sao có thể tắt chuông được chứ, nhỡ đâu bỏ qua tin tức quan trọng nào đó, chắc chắn sẽ hối hận cả đời.
Trang điểm xong, Tô Dương thay bộ quần áo Tang Ninh tặng cho anh ta.
“Anh Dương mua bộ đồ này từ bao giờ thế?” Thợ trang điểm vẫn chưa rời đi, trông thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc: “Nếu em nhớ không lầm, sản phẩm này nằm trong bộ sưu tập của hãng T mới lên sàn diễn thời trang gần đây phải không nhỉ?”
Tô Dương mặc một chiếc áo sơ mi sọc dọc màu xanh lam, bên ngực trái có một bông hoa biểu tượng của hãng T.
Bông hoa được thêu thủ công với kỹ thuật vô cùng điêu luyện.
Tang Ninh cực kì thích chiếc áo sơ mi này, lần đầu tiên nhìn nó đã thấy hợp với Tô Dương.
Tô Dương mới nhận gần đây, vẫn chưa có cơ hội mặc.
Tô Dương đáp: “Ánh mắt không tồi.”
Nói xong, anh ta ra khỏi phòng đi đến bãi đỗ xe, đợi một lúc vẫn chưa thấy Tang Ninh xuất hiện.
Anh ta nhìn chằm chằm cửa thang máy, rút điện thoại gửi tin nhắn cho Tang Ninh.
Tô Dương: [Ninh Ninh, anh chờ em trong xe, em cứ thong thả chuẩn bị nhé, không cần vội.]
Tin nhắn đã gửi đi, nhưng anh ta lại không thấy Tang Ninh trả lời ngay.
Tô Dương nghĩ, chắc vị đại tiểu thư có nhan sắc mà không có đầu óc kia đang bận trang điểm rồi.
Cùng lúc đó, đồng hồ báo thức của Tang Ninh vang lên.
Cô đọc được tin nhắn Tô Dương gửi, chậm rãi lê dép tới phòng tắm rửa mặt, xong mới gọi điện thoại cho Tô Dương.
“Anh Tô Dương!”, Tang Ninh sốt ruột: “Em còn chưa trang điểm xong, anh có thể đợi em một chút được không?”
Tang Ninh đã nói vậy thì sao Tô Dương từ chối được. Anh ta hít sâu một hơi, dịu dàng bảo: “Đương nhiên rồi, là em thì anh chờ bao lâu cũng được.”
Anh ta dỗ dành Tang Ninh: Em không cần vội, anh đứng sẵn ở bãi đỗ xe đợi em rồi.”
“Vâng ạ.”
Sau khi ngắt cuộc gọi, Tang Ninh bắt đầu chậm rãi trang điểm.
Cô bớt chút thời gian gọi điện cho Giản Hủy, nói tối nay sẽ gặp mặt Văn Khê.
Ba mươi phút sau, Tang Ninh nhận được tin nhắn Tô Dương gửi đến.
Anh ta không hề thúc giục, chỉ hỏi xem hôm nay cô muốn ăn cái gì.
Tang Ninh: [Ăn gì cũng được ạ, anh Tô Dương chờ em một chút nha, em sắp xong rồi đây.]
Tô Dương: [Ừ.]
Nhìn thấy câu trả lời chỉ còn một chữ của anh ta, Tang Ninh mạnh dạn phỏng đoán, sự kiên nhẫn anh ta dành cho cô sắp cạn sạch rồi.
Quả nhiên, hai mươi phút sau, Tô Dương phẫn nộ gọi điện thoại tới.
“Ninh Ninh.” Anh ta gằn từng câu từng chữ, mất kiên nhẫn bảo: “Em vẫn chưa xong hả?”
Anh ta đang cố gắng kìm nén cơn giận dữ của bản thân: “Mười một giờ chúng ta phải ra sân bay, muộn nữa thì không còn thời gian ăn sáng đâu.”
“Xin lỗi anh.” Tang Ninh nói: “Em hơi đau bụng, chắc không đi được nữa.”
Tô Dương: “Cái gì cơ?”
Giọng điệu của Tang Ninh đầy áy náy: “Em bị đau bụng mà.”
Nghe đến đây, Tô Dương lạnh lùng bảo: “Sao tự dưng lại bị đau bụng, em ăn linh tinh cái gì à?”
“...”
Tang Ninh kiềm chế cảm giác không muốn tiếp chuyện, khổ sở đáp: “Em đâu biết đâu, có thể tối hôm qua bật điều hòa lạnh quá nên bị cảm rồi.”
“Vậy em...” Tô Dương thở dài một tiếng, cố gắng tẩy não bản thân, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Hay anh đưa em đi bệnh viện nhé?”
“Không cần đâu.” Tang Ninh từ chối: “Một lát nữa chắc sẽ tự khỏi ngay thôi.”
Cô mím môi, bày tỏ sự tiếc nuối: “Nhưng có lẽ sáng nay em không đi ăn cùng anh được rồi.”
Tô Dương: “Không sao, em nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Anh ta ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nhớ uống nước ấm vào.”
Tang Ninh: “Vâng ạ, hẹn lát nữa gặp anh ở sân bay.”
“Ừ.”
Sau khi ngắt cuộc gọi, Tô Dương ném thẳng điện thoại di động lên ghế phụ lái, liếc qua gương chiếu hậu, nhìn khuôn mặt trang điểm gần một tiếng đồng đồ, tức giận quát to: “Đồ thần kinh!”