Xuống nước cũng không đáng sợ như Tang Ninh tưởng tượng, bản thân cô giống với nguyên chủ, đều hơi sợ nước, nhưng cô lại không phải vì suýt chết đuối. Khi còn nhỏ cô biết bơi lội, cũng đã từng học nhiều năm, sau đó cô sợ nước, là bởi vì có một lần cô đã làm sai chuyện, mẹ kế ấn đầu cô vào thùng nước, mạnh đến nỗi cô không thoát ra được, suýt nữa thì chết ngạt. Từ sau lần đó, cô không bơi nữa, cơ thể cũng bắt đầu hơi sợ nước.
Đến khi lớn lên, lại vì bệnh tật và các nguyên nhân khác mà cô bắt đầu chấp nhận nỗi sợ trong lòng mình. Cũng bởi như vậy, lúc xuống nước, cô mới nhận ra mình không hề sợ hãi, thấp thỏm, bất an như trong tưởng tượng.
Đồng Hoạ luôn quan sát vẻ mặt Tang Ninh, thấy cô không thể hiện ra cảm xúc sợ hãi, cổ vũ cô: “Muốn thử không?”
Dứt lời, cô ấy lại hỏi: “Trước kia em cũng biết bơi sao?”
“Vâng.” Tang Ninh nhìn cô ấy: “Trước kia có biết, chỉ là đã rất nhiều năm em không bơi rồi.”
Đồng Hoạ đã hiểu.
Tang Ninh biết bơi, chỉ là không muốn bơi mà thôi. Cô càng đi đến chỗ sâu thì càng sợ hãi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play