Ngày hôm sau, lúc Tang Ninh tỉnh dậy cũng đã gần mười hai giờ trưa. Cô cầm điện thoại di động ở tủ đầu giường lên liếc nhìn một cái, Tô Dương gọi cho cô mười cuộc điện thoại, gửi tới mười mấy cái tin nhắn. Tin cuối cùng anh ta nhắn cho cô là anh ta đi quay chương trình tạp kỹ, sau khi cô tỉnh dậy muốn ăn gì thì cứ nói với anh ta, anh ta sẽ bảo người mang đến cho cô.
Tang Ninh cười nhẹ, không vội trả lời, cô muốn Tô Dương cảm nhận cảm giác gấp gáp đứng ngồi không yên, quay sang trả lời tin nhắn hỏi thăm đã dậy chưa của Giản Hủy hai giờ trước.
Tang Ninh: [Vừa mới thức, sao vậy?]
Giản Hủy: [Không phải hôm qua cậu nói muốn vào giới làm diễn viên à? Sau đó lại bảo muốn mua lại công ty quản lý của Tô Dương, tớ đã đi tìm hiểu tình hình giúp cậu rồi.]
Giản Hủy: [Cậu muốn làm chủ nhưng chắc là cậu không thích quản lý đâu nhỉ. Cậu cần một người am hiểu về giới giải trí để làm quản lý đúng không?]
Tang Ninh đoán được Giản Hủy muốn nói gì, kinh ngạc nhắn: [Cậu có bạn bè ở lĩnh vực này không? Giới thiệu cho tớ đi.]
Giản Hủy: [Tớ hỏi anh tớ rồi, anh ấy nói trước đây bạn của anh ấy đã từng hợp tác một người đại diện* cũng không tệ, cậu có thể nói chuyện với anh ấy trước.]
Tang Ninh: [Là ai vậy?]
Giản Hủy: [Văn Khê, có ấn tượng không?]
Nếu như Tang Ninh không tìm hiểu sâu về nguyên chủ, cũng không có lướt mạng thì sẽ không có ấn tượng gì với cái tên này. Trùng hợp là tối hôm qua cô đã lướt Weibo hai tiếng nên cũng có hiểu biết nhất định về nghệ sĩ nổi tiếng, người đại diện hay những công ty quản lý.
Văn Khê là một người quản lý rất nổi tiếng, nhưng đã tạm rời khỏi giới. Cô ấy đã đào tạo rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, những ảnh đế hay ảnh hậu đều từng là nghệ sĩ dưới tay cô ấy. Tuy nhiên mấy năm trước cô ấy bước vào giai đoạn mới của cuộc đời là kết hôn và sinh con nên hai năm qua đang ở trong trạng thái tạm rời khỏi giới.
Tang Ninh: [Không phải cô ấy đã nghỉ rồi à?]
Giản Hủy: [Đúng rồi, nhưng tớ nghe anh tớ nói cô ấy đang có dự định trở lại làm việc. Nếu như cậu ưng cô ấy thì phải nhanh lên một chút. Tớ nghe nói không ít công ty quản lý cũng muốn cướp lấy cô ấy.]
Tang Ninh: [Tớ có.]
Giản Hủy: [Vậy tớ xin phương thức liên lạc với cô ấy giúp cậu.]
Tang Ninh: [Ừ.]
-
Quả nhiên Vũ Thành vào lúc sáng sớm giống như dự báo thời tiết nói, mưa rơi nhẹ tí tách, đến lúc này vẫn chưa ngừng.
Sau khi rửa mặt, Tang Ninh quyết định đi ra ngoài một chút. Đến lúc này, cô mới nhớ trả lời tin nhắn của Tô Dương. Sau khi trả lời, cô đổi thông báo tin nhắn của Tô Dương thành không làm phiền, còn bỏ ghim tin nhắn.
Rời khỏi khách sạn, tâm trạng của Tang Ninh rất tốt nên đi dạo xung quanh. Cô đi tìm quán ăn, sau đó tìm được một trung tâm thương mại bán đầy hàng xa xỉ.
Điều khiến cho Tang Ninh bất ngờ chính là người trong trung tâm mua sắm nhiều hơn tưởng tượng. Lúc Tang Ninh đến tiệm cà phê để mua cà phê thì nghe thấy hai cô gái phía trước nói chuyện.
"A a a, vui quá đi, lát nữa tớ sẽ gặp được Bùi Tây Lâm."
"Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy, vui thật đấy! Tớ thấy ảnh của anh ấy ở sân bay đầy trên mạng, chân dài một mét tám, đẹp trai quá trời quá đất."
"..."
Khi nghe thấy cuộc đối thoại này, Tang Ninh mới hiểu được vì sao hôm nay trung tâm mua sắm lại có nhiều người như vậy.
Cô đoán chừng những người này đến đây là vì Bùi Tây Lâm. Cô đang suy nghĩ thì cô gái phía trước bỗng cười lạnh: "Mẹ nó, đám fans của cái người kém nổi kia lại tới đây ăn vạ Bùi Bùi của chúng ta."
"Tô Dương ư?" Người còn lại hỏi.
"Đúng vậy." Cô gái tóc ngắn tức giận bất bình: "Anh ta cũng không soi gương xem mình ra sao, một nghệ sĩ kém nổi mà còn dám tới ké fame nhà chúng ta, thật không biết xấu hổ."
Tang Ninh nghe thấy thế thì tò mò, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Tại sao anh ta muốn ké fame Bùi Tây Lâm?"
Mà cô lại không biết nhỉ?
Hai cô gái quay đầu nhìn, lúc nhìn thấy Tang Ninh thì ngẩn người: "Cậu cũng là fan của Bùi Bùi à?"
Tang Ninh gật đầu: "Vâng."
Những gì Tô Dương ghét chính là những thứ cô thích.
Hai cô gái gặp được bạn cùng fandom liền nhiệt tình nói Tô Dương ké fame Bùi Tây Lâm như thế nào. Hoá ra vào sáng sớm, các fans của Bùi Tây Lâm nhả ảnh chụp anh ở sân bay tối hôm qua rồi đưa anh lên hot search.
Chủ đề là #Khen ngợi người đàn ông biến sân bay thành sàn diễn thời trang#
Cùng lúc đó, có blogger đã đăng một loạt những hình ảnh đã chỉnh sửa kỹ càng của Tô Dương trong chủ đề này. Không chỉ vậy, bài đăng này còn mua không ít thuỷ quân* khiến cho anh ta đứng vững vàng dưới bài hot search của Bùi Tây Lâm.
(*) Thủy quân: một nhóm người được mua chuộc sử dụng tài khoản trên Internet để nâng/dìm nghệ sĩ, tác phẩm
Vì thế, các fans của Bùi Tây Lâm tức đến mức phụt máu. Ảnh chụp của Bùi Tây Lâm là do các fans hâm mộ đứng tại đó chụp được, còn ảnh của Tô Dương rõ ràng là do nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp được mà.
Khi rời khỏi quán cà phê, Tang Ninh lấy điện thoại di động ra xem thì thấy Tô Dương gửi cho cô vài tin nhắn, cô nghĩ một hồi rồi gọi điện thoại lại cho anh ta.
"Tô Dương." Tang Ninh vừa đi về phía lối an toàn có ít người vừa nói chuyện với anh ta: "Vừa rồi em lướt Weibo thấy anh lên hot search."
Tô Dương sửng sốt, không ngờ cô gọi điện thoại cho mình là vì nói đến chuyện này. Anh ta khẽ ừm một tiếng, sau đó lập tức bán thảm: "Trợ lý nói với anh rồi, hình như anh lại bị mắng."
Tang Ninh nghe xong chỉ muốn ói, cô hít sâu một hơi rồi nói: "Đó là do bọn họ có mắt không tròng."
Cô đẩy cửa thoát hiểm ra đi vào, lên tiếng khen anh ta mặc dù trái với lương tâm: "Rõ ràng anh đẹp trai hơn Bùi Tây Lâm nhiều. Cái mặt đơ của tên Bùi Tây Lâm kia sao có thể so sánh với anh chứ, chẳng phải anh ta ỷ vào bản thân may mắn có nhiều fans hâm mộ hơn thôi à.”
Tô Dương nghe cô mắng, trong lòng vô cùng thoải mái. Anh ta đang định mở miệng nói chuyện thì lại nghe tiếng Tang Ninh hít vào một hơi.
Tô Dương kinh ngạc: "Sao thế?"
Tang Ninh trừng lớn mắt, không rảnh để ý đến anh ta. Cô nhìn Bùi Tây Lâm bỗng nhiên xuất hiện mà há hốc mồm.
"Anh..."
Dựa theo tia sáng chiếu vào từ cửa thang gác, Bùi Tây Lâm thấy sắc mặt của cô chuyển từ trắng sang đỏ, anh nhìn cô với ánh mắt rất lạnh nhạt. Trong lúc Tang Ninh còn chưa sắp xếp được từ ngữ, Bùi Tây Lâm đã cụp mắt xuống, đeo khẩu trang lên, sau đó lướt qua người cô mở cửa lối thoát hiểm.
Ngay khi Tang Ninh cho là anh sẽ không quan tâm đến cô, định im lặng rời đi thì anh vịn lấy cánh cửa thoát hiểm nặng nề, nghiêng đầu về phía cô, thốt lên một câu sâu kín bằng vẻ mặt lạnh lùng: "Quả thật tôi khá may mắn."
"..."
…
Cửa lối đi an toàn đã bị đóng, ánh sáng của đèn sợi đốt chỉ sáng lên trong thời gian ngắn.
Tầm nhìn của Tang Ninh bị chặn lại, trong tâm trí không ngừng xuất hiện vẻ mặt thờ ơ của Bùi Tây Lâm khi nhìn cô lúc nãy.
Cô sửng sốt hồi lâu, đến khi Tô Dương gọi mới lấy lại tinh thần.
“Cái gì?” Tang Ninh lên tiếng hỏi.
Tô Dương nghe không rõ cuộc đối thoại giữa hai người lắm nhưng anh ta khá quen thuộc với giọng nói này.
Đôi khi ở một số thời điểm, con người ta bỗng trở nên thông minh và nhạy bén.
Tô Dương lúc này chính là như vậy: “Ninh Ninh.”
Anh ta nhìn xung quanh, nhíu mày che điện thoại, trầm giọng hỏi: “Em vừa nói chuyện với ai thế?”
Nghe vậy, Tang Ninh rất muốn hỏi lại Tô Dương, rốt cuộc anh ta có tư cách gì mà tra hỏi cô.
Thế nhưng sau khi nghĩ lại, Tang Ninh vẫn nói với anh ta.
“Bùi Tây Lâm.”
Con ngươi Tô Dương co rụt lại, lập tức lạnh lùng chất vấn: “Sao em lại ở cùng với Bùi Tây Lâm? Không phải hai người không quen biết nhau à?”