Trong hội con gái nhà giàu của chúng tôi, có một câu rất hot: “nếu ngủ với cộng tươi thì phải giữ bí mật”.
Thà lộ chuyện chứ không được lộ mặt.
Việc tôi và Trần Tỉ Việt ngủ với nhau, nếu bị lộ ra ngoài thì chắc tôi không dám ngẩng đầu lên khi đi trên đường mất.
Tôi cố kìm nén cơn đau, rồi nhanh chóng tiêu hủy mọi bằng chứng, lau chòi mọi ngóc ngách trong phòng thật sạch sẽ…và không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Trong lúc đó, có vài lần Trần Tỉ Việt suýt nữa tỉnh dậy tôi còn phải dùng chút kỹ nghệ của mình vừa hôn vừa sờ để dỗ anh ấy ngủ tiếp.
Sau khi lén ra khỏi biệt thự, tôi tìm một cửa hàng tiện lợi ngồi nghỉ, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì chuông điện thoại bỗng vang lên.
Người gọi là Trần Tỉ Việt.
Rõ ràng là anh mới tỉnh dậy, giọng nói trầm ấm hơi khàn khàn hỏi:
- Trang Vũ Miên, cô đang ở đâu vậy?
Ngay khi anh ấy nói, tôi đã không kiềm chế được mà nhớ đến việc tối qua anh ấy cắn vào vành tai mình và bảo tôi hãy thả lỏng một chút.
Điều này khiến gương mặt tôi không thể ngừng nóng bừng, tôi ấp úng nói:
- Có …có chuyện gì vậy?
- Tối qua là em đã đưa tôi về sao?
- Ừm, đúng vậy là tôi…chỉ tiện đường mà thôi, với cả tôi cũng muốn xem thử anh say thì trông như thế nào.
Trần Tỉ Việt lại không giống như mọi lần cãi lại tôi, mà anh ấy hỏi với giọng trầm thấp:
- Tối qua…em có ngủ lại chỗ tôi không?
Tôi bình thản nói dối:
- Có, tôi cũng uống say đến mức choáng váng, sau đó ngủ trong phòng dành cho khách ở nhà anh…buổi sáng sau khi dậy thì tôi đã đi rồi.
- Em không ngủ trên giường của tôi à?
- Không có…
Tôi lo lắng siết chặt chiếc điện thoại:
- Anh đừng có mơ! Ai mà thèm ngủ trên giường của anh chứ!
- …
Trần Tỉ Việt im lặng một lúc.
Lúc này, có một cậu sinh viên đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, rồi va vào vai khiến tôi phát ra tiếng kêu bất ngờ.
Trần Tỉ Việt đột nhiên lên tiếng:
- Em đang ở cùng với thằng cha đó à?
Tôi lập tức tiếp lời:
- Đúng tôi đang ở cùng với bạn trai mình, bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị đi làm mấy việc mà các cặp đôi cần làm đây, mau nói đi…rốt cuộc anh có chuyện gì? ( truyện trên app T•Y•T )
Giọng nói của Trần Tỉ Việt lúc này không lộ rõ cảm xúc:
- Không có gì, có lẽ là tôi đã nằm mơ rồi…tắt máy đây.
Mơ cái gì chứ, mộng…mộng xuân sao?!
Được được được, anh ấy nghĩ vậy là tốt nhất.
Tôi đã bảo mà chắc chắn anh ấy sẽ không phát hiện ra đâu, dù sao thì tôi cũng có mấy chục năm kinh nghiệm giúp ba mình xử lý những chuyện rắc rối kiểu này.
Để chắc chắn hơn, sau khi tắt máy tôi còn đăng một bài viết lên bảng tin bạn bè, đó là một bức ảnh thân mật đã được chỉnh sửa giữa tôi và một chàng trai sáu múi không lộ mặt.
Và còn kèm theo ba biểu tượng dấu hôn.
Hóa ra chiêu này của tôi lại rất hiệu quả.
Trong suốt một tháng sau đó, mọi thứ đều rất yên ổn.
Trần Tỉ Việt không có bất cứ sự nghi ngờ nào, ngay cả tìm gặp tôi một lần cũng không có.
Tôi hoàn toàn yên tâm trở lại, rồi mở một buổi tiệc để chuẩn bị xõa tiếp.
Nhưng tôi chưa kịp uống được ngụm rượu nào thì … “ọe” tôi liền bị ói.