Thẩm Thanh Ngô có việc nên bị gọi đi, còn Liễu Ứng Cừ thì rời khỏi Vị Tiên Cư một cách phấn khởi, lúc này, trong túi đã có thêm mười lăm lượng bạc, hắn lập tức bước vào một tiệm sách.
“Công tử muốn tìm thứ gì? Chỗ chúng ta có giấy trắng loại tốt và nghiên mực thượng hạng, rất hợp với người như công tử.” Tiểu nhị nhanh nhảu đến tiếp đón Liễu Ứng Cừ, mặc dù trang phục của y giản dị, nhưng khí chất toát ra lại rất phi phàm.
“Cứ để ta tự xem là được.” Liễu Ứng Cừ khéo léo từ chối, lịch sự gật đầu rồi đi về phía đặt giấy. Tiểu nhị thấy vậy bèn mím môi, quay sang tiếp khách khác.
Giấy ở đây quả thật rất trắng, không tì vết, mỗi tờ được bán với giá hai mươi văn tiền. Liễu Ứng Cừ há hốc mồm, giấy thô hơn chút cũng phải hai văn một tờ.
Chẳng trách các gia đình nghèo không nuôi nổi một người học sách. Đối với nghiên mực, Liễu Ứng Cừ cũng không thèm nhìn đến những loại giá cao. Hắn chỉ ngó qua loại rẻ nhất giá một lượng bạc, lập tức từ bỏ ý định mua. Nghiên mực cũ của nguyên chủ vẫn dùng được.
Hắn lại đưa tay lật thử mấy quyển sách trong tiệm. Giấy không phải loại thượng hạng, chỉ ở mức trung bình, nét chữ bên trong cũng không quá xuất sắc. Liễu Ứng Cừ hiểu rõ tình hình.
Khi đến đây, hắn đã hỏi Thẩm Thanh Ngô, biết tiệm sách này có giá cả hợp lí, rất được giới học giả ưa chuộng. Liễu Ứng Cừ có chủ ý.
Hắn bước ra quầy, nói một cách chậm rãi: “Chưởng quỹ, ta muốn nhận chép sách kiếm thêm chút tiền sinh hoạt.”
Trương chưởng quỹ đứng bên cạnh vừa ngáp một cái, mở mắt ra nhìn Liễu Ứng Cừ: “Ngươi viết thử mấy chữ cho ta xem trước, không phải ai tiệm ta cũng nhận.”
Liễu Ứng Cừ cầm bút lông, bàn tay với các khớp xương rõ ràng, dáng viết trông rất thu hút. Hắn viết đoạn kinh Kim Cương, một bộ kinh được Thái hậu trong cung kính ngưỡng, hiện tại cũng được nhiều người yêu thích kinh Phật.
Vốn dĩ Trương chưởng quỹ đang cầm bài viết của Liễu Ứng Cừ trong tay với vẻ uể oải, nhưng vừa nhìn thấy chữ trên đó thì ông ấy tỉnh hẳn.
Nếu không rèn luyện nhiều năm thì không thể viết được mấy nét chữ này. Lực bút mạnh mẽ, nét chữ thanh thoát, mang phong thái cứng cỏi.
“Chữ của ngươi không tệ.” Trương chưởng quỹ nói một cách ngạc nhiên: “Ta chưa từng gặp ngươi. Ngươi muốn trả công thế nào?”
Nếu là người khác, Trương chưởng quỹ chỉ trả theo giá thị trường. Nhưng nhìn chữ của Liễu Ứng Cừ, đầu ông ấy lập tức lóe lên ý tưởng kiếm lời.
“Ta nghe nói chưởng quầy là người công bằng, ta chỉ muốn kiếm thêm chút đỉnh, xin chưởng quầy cứ trả theo giá chung.” Liễu Ứng Cừ khẽ tâng bốc, lời nói khiêm tốn.
“Vậy ngươi chép xong một cuốn sách, ta trả một lượng bạc.” Trương chưỡng quỹ mỉm cười, trong lòng rất hài lòng, lại nói tiếp: “Nếu sau này ngươi chỉ nhận chép sách cho tiệm chúng ta thì mỗi cuốn ta sẽ trả ngươi hai lượng.”
Trong lòng Liễu Ứng Cừ thầm cảm thán, quả nhiên thương nhân rất tinh ranh. Nhưng mức giá Trương chưởng quỹ đưa ra đã vượt ngoài mong đợi của hắn.
Liễu Ứng Cừ chắp tay: “Ta bằng lòng chỉ chép sách cho tiệm.”
Trương chưỡng quỹ vui mừng khôn xiết, lấy từ trong tiệm ra hai cuốn sách đưa cho Liễu Ứng Cừ: “Ngươi chép xong hai cuốn này trước. Chúng ta sẽ cung cấp giấy để chép.”
Trương chưỡng quỹ lấy khế ước ra, hai người ký tên và điểm chỉ.
Liễu Ứng Cừ lại mua thêm ít giấy loại thường rồi mới rời khỏi tiệm sách.
Bên trong, Trương chưởng quỹ cầm tờ giấy mà Liễu Ứng Cừ viết, đưa tay vuốt lên nét chữ, không giấu được vẻ hài lòng. Kết giao thiện duyên với vị thư sinh này không chỉ kiếm lời, nếu Liễu Ứng Cừ thành đạt thì chẳng phải đó cũng là thời cơ của ông ấy sao.
Biết đâu chừng người này còn có thể thành trạng nguyên. Trương chưỡng quỹ bắt đầu mơ mộng giữa ban ngày.
“Tẩu tử, gạo ở đây giá bao nhiêu thế?” Liễu Ứng Cừ vừa hỏi vừa nhớ lại hai bữa cơm ở Liễu gia, chỉ là cháo loãng, thưa thớt mấy hạt gạo cũ lẫn rau dại, trên bàn vẫn còn ba chiếc bánh bao mặt đen. Trước kia, mỗi bữa của hắn đều có thịt, nay đã kiếm được việc làm, có thể cải thiện cuộc sống một chút.
“Một cân gạo ngon năm văn, gạo thường bốn văn, gạo cũ ba văn.” Người phụ nữ quấn khăn trên đầu đáp.
“Cho hai cân gạo ngon và một cân gạo thô.” Liễu Ứng Cừ sảng khoái đưa tiền đồng cho đại nương, tay xách ba túi gạo mà vẫn thấy nặng.
“Nhớ lần sau lại ghé nha cậu thư sinh tuấn tú!” Đại nương cười niềm nở gọi với theo.
Liễu Ứng Cừ hơi đỏ mặt, lại ghé qua chỗ giết heo mua nửa cân thịt, mất mười hai đồng. Hắn mua thêm ít dầu, muối, xì dầu, giấm, tổng cộng mất hai mươi đồng. Hiểu rõ sức mình, hắn không mua thêm gì nữa. Đi đến chỗ hẹn, hắn đứng chờ xe bò của làng.
“Lần vào thành này thật đáng giá, bán hết sạch bánh bao trắng, trưa còn đi ăn một bát hoành thánh nữa.”
“Cũng đã bán sạch củi rồi, chủ nhà còn cho ăn cơm thừa canh cặn trong bếp, thơm lừng luôn!”
“Ứng Cừ về rồi à, lại mua được nhiều đồ thế này?” Người cùng làng nhận ra Liễu Ứng Cừ, hắn vốn là một trong số ít người đọc sách ở đây.
Mỗi lần lên thành, Liễu Ứng Cừ đều mang về nhiều đồ tốt. Nhưng chẳng mấy khi hắn mua đồ ăn, thường chỉ mua quần áo mới, ăn mặc gọn gàng, lịch sự.
“Lại còn mua thịt nữa? Đàm Đại Nương đúng là có phúc mà!” Một phụ nhân cười nói.
“Đúng là đọc sách có khác, dù chẳng làm nên nghiệp lớn thì cũng biết chữ. Nếu có vận may, biết đâu lại làm quan lớn.”
“Ứng Cừ, năm nay ngươi có thi không?”
Khoa cử được tổ chức ba năm một lần, Liễu Ứng Cừ năm nay hai mươi tuổi, đã tham gia ba kỳ thi, lần nào cũng không bỏ lỡ, nhưng lần nào cũng rớt. Hắn chỉ đạt được kỳ thi đồng sinh cấp thấp nhất, có tư cách đi học ở huyện Thanh Thủy.
“ta cũng chưa biết nữa.” Liễu Ứng Cừ đáp, tay đặt giỏ lên xe bò.
Một phụ nhân đứng gần đó đảo mắt: “Tuổi này rồi, ngươi nên lấy vợ đi thôi.”
“Tẩu tẩu, ta chưa tính đến chuyện đó.” Liễu Ứng Cừ cười nhạt: “Chưa thành nghiệp thì sao dám nghĩ đến chuyện thành gia.”
Với tình cảnh hiện tại, hắn lấy đâu ra tư cách cưới vợ.
Nguyên chủ thì đầy rẫy tình duyên tệ hại, lại còn có Thẩm Thanh Ngô như hổ rình mồi bên cạnh nữa.
Xe bò từ từ lăn bánh, về đến thôn Thanh Tuyền, một người đàn ông mặc áo ngắn đứng chờ bên đường, vừa thấy Liễu Ứng Cừ thì lập tức chạy tới: “Liễu Ứng Cừ, mau về nhà xem đi, lão Đặng đến đòi người rồi!”
“Sao giờ này lại mò đến đây!” Liễu Ứng Cừ chẳng kịp quan tâm đến đồ trên xe bò, vội vàng chạy thẳng về nhà.
“Chuyện gì thế?” Các phụ nhân trong thôn xôn xao hỏi.
“Liễu gia định bán Vân Nguyện làm thiếp cho lão Đặng. Thật là nhẫn tâm, lão Đặng đã ngoài sáu mươi rồi!”
“Hắn lấy tiền bán thân của đệ đệ đi mua đồ ăn. Thế này thì không phải người nữa!” Một phụ nhân nói một cách bất bình: “May mà ta chưa để con gái mình gả cho hắn.”
“Sao Liễu Ứng Cừ có thể cưới người trong làng được, mắt hắn cao lắm, chỉ ngó về phía thành thị thôi.”
Người trong thôn tốt bụng giúp hắn mang đồ về, tiện thể hóng chuyện luôn.
Liễu Vân Nguyện vừa cắt cỏ xong ngoài đồng, tiền nhà còn lại đều bị Đàm Đại Nương đưa cho Liễu Ứng Cừ mang lên thành, cậu đang thả cỏ xuống cho gà ăn một cách bực bội.
Trong nhà bỗng vang lên tiếng đập phá ầm ầm.
“Vân Nguyện, ta đến đón ngươi về! Theo ta về Đặng gia!” Giọng nói khàn đục vang lên, khiến người nghe phải sợ hãi.
“Chưa đến ngày mà ông ta đã ta ép người rồi.”Đàm Đại Nương đứng chắn cửa, không cho lão Đặng vào: “Chúng ta không để Vân Nguyện đi theo ngươi đâu!”
Liễu Vân Nguyện từ trong nhà bước ra, nhìn thấy lão Đặng, mái tóc bạc lộn xộn, hàm răng vàng ố, đầu ngón tay đen kịt, dáng người thấp lùn, già hơn Đàm Đại Nương một bậc.
Lão Đặng cũng nhìn thấy cậu, cậu trai chỉ mới mười sáu tuổi, đang độ tuổi xuân thì, gương mặt trắng trẻo, dáng người dong dỏng cao. So với ông ta thì cậu thật sự quá quyến rũ.
Ông ta nhe hàm răng vàng ra cười: “Vân Nguyện, ta đến đón ngươi đây.”
Liễu Vân Nguyện đứng một bên, không dám tiến lại gần, tim như trùng xuống.
Đây chính là người mà ca ca ruột thịt đã sắp xếp hôn sự cho cậu. Lúc trước, Liễu Vân Nguyện đã nghe nói về lão già ngoài sáu mươi này, nhưng chưa từng gặp mặt. Nay vừa trông thấy, mắt cậu như tối sầm lại. Cậu cố giữ mình tỉnh táo, không để ngã quỵ.
"Liễu Vân Nguyện, chẳng lẽ nhà các người định quỵt nợ?" Lão Đặng nheo mắt, nhận ra tình hình không ổn: "Chúng ta đã thỏa thuận rõ ràng, mười lạng bạc mua ngươi làm thiếp! Giờ các người Liễu gia không chịu nữa, định đá ta lão già này đi chắc!"
"Mẹ, mẹ đứng ra phân xử xem!" Lão Đặng vô liêm sỉ đến mức gọi một người nhỏ hơn mình ba mươi tuổi là "mẹ". Đàm Đại Nương tức đến run tay, trong lòng đầy hối hận.
Bà không nên nghe lời thằng con thứ hai, đồng ý gả Vân Nguyện cho lão Đặng.
"Bây giờ không được!" Đàm Đại Nương đứng chắn trước mặt lão Đặng, lắc đầu liên tục. Khuôn mặt bà tái nhợt, trong nháy mắt, trông như già đi cả chục tuổi. Bà quay đầu nhìn Liễu Vân Nguyện, ra hiệu bảo cậu đừng lại gần.
"Liễu Ứng Cừ nhà các người còn muốn thi khoa cử. Nếu hôm nay không để ta dẫn Liễu Vân Nguyện đi thì ta sẽ kiện hắn lên công đường. Để xem hắn thi khoa cử thế nào!" Lão Đặng lớn tiếng dọa nạt, ánh mắt không nhìn về phía Liễu Vân Nguyện mấy thiện ý: "Nếu Vân Nguyện theo ta, nhà chúng ta coi như một gia đình, ta còn phải gọi Liễu Ứng Cừ là huynh. Sao ta lại kiện hắn được chứ?"
Những lời nói của lão đầy rẫy ý đe dọa.
Đàm Đại Nương ngừng tay, vẻ mặt cứng đờ. Liễu Vân Nguyện cắn răng, cố gắng kìm nén cảm giác ghê tởm. Cậu bước lên phía trước, nói: "Liễu gia đã hứa với ngươi, chúng ta không thay đổi. Ta đi với ngươi là được."
"Thế thì tốt!" Lão Đặng cười tươi, để lộ mái tóc hoa râm, già nua đến đáng sợ. "Vân Nguyện, từ giờ ngươi cứ gọi ta là lão gia. Lão gia ta sẽ thương yêu ngươi."
"Vân Nguyện!" Đàm Đại Nương không chịu để cậu đi, nhưng thân hình Liễu Vân Nguyện đã cứng đờ. Khi cậu tiến lại gần, một mùi hôi thối đặc trưng của người già mục rữa phả ra từ lão Đặng khiến cậu muốn nôn.
"Sao nào? Mẹ có ý kiến gì à!" Lão Đặng cao giọng, lớn tiếng với Đàm Đại Nương. "Mọi người ra đây phân xử! Liễu gia lại bắt nạt một ông già như ta."
Do tiếng ồn ào từ trước nên đã có một đám đông tụ tập, chỉ trỏ bàn tán trước cổng Liễu gia.
"Nghiệp chướng mà, nếu đã bán rồi thì giao người cho lão Đặng là xong."
"Tiểu tử Liễu gia đúng là không ra gì. Lão Đặng này chính là một tên lưu manh du côn!"
"Là các người bắt nạt ta, lão già ta không sống nổi nữa!" Lão Đặng bắt đầu lăn lộn ăn vạ.
"Ngươi bắt nạt mẹ góa con côi nhà chúng ta, còn chặn cửa làm loạn, đây là đang làm gì vậy hả?" Đột nhiên, một giọng nói vang lên như sấm giữa trời quang.