Mộ Lan và Tiêu Lãng vây quanh mèo con, vụng về nhưng kiên nhẫn cố gắng dỗ dành nó.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cho đến khi người giao hàng gọi điện, Tiêu Lãng mới nhận ra đã lâu như vậy. Anh không khỏi cảm thấy buồn cười, vì anh và Mộ Lan chẳng làm gì nhiều, chỉ đơn giản là ngồi gần nhau, nhìn mèo con ngủ suốt một tiếng đồng hồ.
Tiêu Lãng ra ngoài lấy đồ ăn, vừa bước vào đã thấy Mộ Lan đang nằm sấp dưới đất, chụp ảnh cho mèo con. Tư thế của cô không mấy tao nhã, dễ khiến người khác nghĩ bậy.
Anh cố gắng kìm nén, ánh mắt liếc nhanh qua rồi vội vã quay đi, nhưng đường cong cơ thể của Mộ Lan cứ như dính keo 502, in đậm trong đầu anh.
Một bàn tay có thể ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn, nhìn thế nào cũng là dáng người của một cô gái dễ thương...
Nhận ra mình đang nghĩ gì, Tiêu Lãng vội vàng chạy vào bếp, múc đồ ăn vào bát mà Mộ Lan đã chọn, rồi bưng ra và gọi: "Lan Lan, rửa tay ăn cơm thôi."
"Đợi chút, tôi chụp thêm một tấm nữa, tấm cuối cùng."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT