*Chú thích đầu truyện: Nữ chính bi hiểu nhầm là con trai, ngôi xưng chính là “cô”. Ngôi xưng phụ là “cậu”

Tiêu Lãng bị người ta chơi xấu, những cú đấm đá liên tiếp giáng xuống người anh như mưa, khiến hai mắt cay xè, nước mắt sinh lý không ngừng tuôn ra.

Đám tiểu nhân kia thấy anh đã bị đánh đến mức không còn sức phản kháng, chẳng những không dừng lại mà còn ra tay tàn nhẫn hơn. Thậm chí, có kẻ còn buông lời tục tĩu và giở trò sàm sỡ.

Tiêu Lãng có dung mạo thanh tú, làn da trắng như ngọc, đôi môi đỏ mọng tự nhiên, dáng người cao gầy – vẻ ngoài rất hợp khẩu vị của một số kẻ.

Là “đại ca” nổi tiếng của Trường trung học Hậu Đức, Tiêu Lãng chưa từng rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy. Đặc biệt, khi cảm nhận được bàn tay ma quỷ chạm vào nơi hiểm yếu của mình, anh không thể chỉ ôm đầu chịu đựng nữa mà quyết định liều mạng với mười mấy tên côn đồ trước mặt.

Chưa kịp để Tiêu Lãng vùng dậy phản công, một giọng nói trầm ấm như tiếng đàn cello vang lên từ phía xa: “Ỷ mạnh hiếp yếu, lũ cặn bã!”

Tên côn đồ cầm đầu nhìn rõ dung mạo của người vừa lên tiếng, yết hầu không tự chủ được mà trượt lên trượt xuống vài cái, giơ ngón tay giữa lên khiêu khích: “Ồ, nhóc con này xem tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá rồi, định học theo các đại hiệp thời xưa, tự dâng mình lên cho bọn tao làm bao cát à?”

Mộ Lan liếc nhìn Tiêu Lãng đang co ro trên mặt đất, rồi nhanh như chớp lao vào, một mình đối đầu với mười mấy kẻ tấn công.

Trận hỗn chiến một chọi mười mấy kết thúc với chiến thắng áp đảo thuộc về Mộ Lan. Cô chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay, còn trên người gần như không có vết thương nào đáng kể. Năng lực chiến đấu của cô quả thực phi thường.

Tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa rồi càng lúc càng gần. Thì ra, trước khi ra tay, Mộ Lan đã kịp thời báo cảnh sát.

Mộ Lan ngồi xổm trước mặt Tiêu Lãng, nhẹ nhàng vỗ lên mặt anh: “Này? Cậu còn ổn chứ?”

Da dẻ chàng trai này thật đẹp, chẳng khác nào trứng gà bóc, sờ vào thật thích.

Nghĩ vậy, Mộ Lan không nhịn được lại vỗ thêm, à không, sờ thêm hai cái, tự ý coi đó là “lời cảm ơn” của đối phương dành cho mình.

Tiêu Lãng vừa bị người cùng giới sàm sỡ, lẽ ra anh phải nổi trận lôi đình trước hành động vỗ mặt đầy lẳng lơ của Mộ Lan. Thế nhưng, khi nhìn Mộ Lan với mái tóc húi cua, trang phục giản dị nhưng lại toát lên vẻ hoang dã, kỳ lạ thay, anh không hề cảm thấy đối phương đáng ghê tởm.

Mộ Lan nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, người vừa bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập. Cô vận dụng trí tưởng tượng phong phú của mình để khôi phục lại khuôn mặt nguyên bản của anh, ánh mắt nhìn anh lại càng thêm nóng bỏng.

Suốt bao năm qua, cô đã đi qua rất nhiều quốc gia, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được một người hợp ý mình đến vậy, cứ như anh được tạo ra đúng theo sở thích của cô.

Vì lẽ đó, giọng nói của Mộ Lan khi nói chuyện với Tiêu Lãng cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần: “Có cần tôi đưa cậu đến bệnh viện không?”

“Làm phiền cậu rồi.”

Tai Tiêu Lãng nóng bừng, anh không từ chối.

Khi nói chuyện, anh động đến khóe miệng, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Bọn khốn kiếp này ra tay thật độc ác, mình nhất định phải trả thù!

Mộ Lan cúi người bế Tiêu Lãng lên, cúi đầu nhìn anh chằm chằm, mỉm cười hỏi: “Tôi tên là Mộ Lan, cậu tên gì?”

Khi cơ thể lơ lửng giữa không trung, Tiêu Lãng theo bản năng muốn nắm lấy thứ gì đó, kết quả anh nắm lấy cánh tay của Mộ Lan, đột nhiên trợn tròn mắt: “Cậu, cậu cậu cậu, cậu thả tôi xuống!”

Anh là một đấng nam nhi cao lớn, sao có thể giống như mấy cô nàng yếu đuối mà bị người ta bế lên như vậy được!

Không được, không thể được, anh không cần mặt mũi nữa sao?

Mộ Lan vẻ mặt khó hiểu: “Cậu bị thương nặng như vậy, tự đi được à?”

“Tôi có thể tự đi!”

Tiêu Lãng sốt ruột đến mức suýt nữa thì vỡ giọng, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Mộ Lan.

Trong mắt đám côn đồ kia, Tiêu Lãng càng thêm ẻo lả, lúc hét lên càng giống con gái, chẳng có chút khí phách đàn ông nào.

Mộ Lan làm theo ý anh, thả anh xuống, đỡ lấy vai anh: “Như vậy cậu có thể đứng vững không? Hay là tôi đỡ eo cậu nhé?”

Tiêu Lãng sắp bị Mộ Lan - cô nàng thẳng như ruột ngựa - làm cho tức chết, tức giận mắng: “Tôi đâu phải con gái! Đỡ eo cái gì, cậu muốn người ta xem tôi là trò cười sao?”

“Những kẻ dám xem cậu là trò cười đều đang nằm dưới đất kìa.”

Mộ Lan để Tiêu Lãng dựa gần như cả người vào mình, một tay cô vòng qua nửa eo anh, tay còn lại giữ chắc vai anh.

Tiêu Lãng cảm thấy tư thế này có gì đó không ổn. Anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của Mộ Lan, nhưng những lời phàn nàn vừa định thốt ra lại bị anh nuốt xuống.

May mắn thay, các chú cảnh sát nhanh chóng xuất hiện, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ đó và "giải cứu" Tiêu Lãng.

Vết thương của Tiêu Lãng trông khá nghiêm trọng, nên Mộ Lan kiên quyết đưa anh đến bệnh viện để điều trị trước, sau đó mới đến đồn cảnh sát để làm bản tường trình.

Khi các chú cảnh sát nhìn tình trạng thê thảm của Tiêu Lãng, rồi lại liếc sang mười mấy tên côn đồ nằm rên rỉ dưới đất, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Mộ Lan, định hỏi điều gì đó. Tuy nhiên, Mộ Lan nhanh chóng chặn lời, không cho họ cơ hội mở miệng.

Sau khi đến bệnh viện, bất chấp sự phản kháng của Tiêu Lãng, Mộ Lan dùng một tay giữ đầu anh, tay kia đỡ anh: “Cậu cũng không phải là minh tinh nổi tiếng, đâu có nhiều người chú ý đến cậu. Nếu cậu thấy ngại thì dùng tay che mặt lại là được.”

Tiêu Lãng nhỏ giọng nói: “Cậu không biết tôi nổi tiếng ở trường như thế nào đâu.”

“Cậu học trường nào?” Mộ Lan nghe vậy khẽ cười, thuận theo câu chuyện hỏi.

Để bảo vệ lòng tự trọng đang bị lung lay dữ dội của mình, Tiêu Lãng kể lể một loạt những chiến tích huy hoàng của mình ở trường: “Trường trung học Hậu Đức, cậu cứ tìm đại một người hỏi thăm xem, trong trường không ai là không biết tôi…”

Mộ Lan lặng lẽ ghi nhớ tất cả những gì Tiêu Lãng nói. Trong lúc bác sĩ kiểm tra cho Tiêu Lãng, cô tìm kiếm diễn đàn của “Trường trung học Hậu Đức”, quả nhiên có không ít bài đăng liên quan đến Tiêu Lãng.

Cô xem qua một lượt, sau đó vào danh bạ, bỏ chặn một người rồi gọi cho đối phương. Khi đầu dây bên kia vừa bắt máy, cô thẳng thắn đưa ra yêu cầu: “Đã chọn được trường rồi. Tôi sẽ đến Trường trung học Hậu Đức, lớp 12 (277).”

Cúp máy xong, Mộ Lan tiếp tục lướt các bài đăng trên diễn đàn, lưu lại không ít “ảnh đẹp” của Tiêu Lãng.

Hôm nay, Tiêu Lãng bị đám côn đồ đánh đến mức mặt mũi bầm dập, nhan sắc bị "hủy hoại nghiêm trọng," có thể nói là "tụt dốc không phanh." Nhưng khuôn mặt anh khi chưa bị thương còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của Mộ Lan. Cô đã lưu lại cả trăm bức ảnh của anh, trong đó không ít ảnh chụp chung với người khác. Tuy nhiên, cô khéo léo cắt ghép, chỉ giữ lại hình ảnh của Tiêu Lãng. Những người khác hoàn toàn không đáng để cô để mắt đến.

Do vết thương quá nhiều, Tiêu Lãng phải bôi thuốc khắp người. Anh liên tục giục giã bác sĩ vì thấy họ làm quá chậm, phần vì lo lắng Mộ Lan đang chờ bên ngoài có thể mất kiên nhẫn rồi lén bỏ đi.

Khi Mộ Lan cảm ơn bác sĩ và chuẩn bị dùng lại "chiêu cũ" bế Tiêu Lãng lên, anh đã vội kêu la ầm ĩ, khiến cô đau cả màng nhĩ.

Cuối cùng, Tiêu Lãng nhất quyết tự đi, buộc Mộ Lan phải dìu anh. Không khí giữa hai người có chút ngượng ngùng, nhưng Tiêu Lãng đã chủ động bắt chuyện để phá vỡ sự im lặng: “Cậu cũng là học sinh cấp ba à? Cậu học trường nào?”

Mộ Lan trả lời câu hỏi của đối phương một cách có chọn lọc: “Tôi vừa từ nước ngoài về, chuẩn bị chuyển đến Trường trung học Hậu Đức.”

Cô đâu có nói dối.

Tiêu Lãng mừng rỡ, vỗ ngực nói: “Khi nào cậu chuyển đến? Tôi học lớp 12 (277), cậu chuyển đến lớp tôi, anh đây sẽ bảo kê cho cậu!”

Vừa dứt lời, ngực anh đau tức, ho liên tục, phá hỏng hình tượng “đại ca học đường” của mình.

Ánh mắt Mộ Lan nhìn anh thêm vài phần thích thú, vô cùng mong chờ cuộc sống lớp 12 sắp tới.

***

Trường trung học Hậu Đức, lớp 12 (277).

Tiêu Lãng nằm bò ra bàn học cuối góc lớp, ngủ say sưa.

Mộ Lan ở văn phòng hiệu trưởng một tiết học, một tay xách cặp sách, đi thẳng đến chỗ ngồi của Tiêu Lãng.

Cả lớp vốn đang ồn ào bỗng như bị ấn nút tạm dừng, hầu như tất cả mọi người đều nghĩ: Thằng nhóc này ở đâu ra vậy? Nó bị điên rồi sao? Dám đi quấy rầy Lãng Ca!

Điều khiến mọi người há hốc mồm còn ở phía sau, chỉ thấy Mộ Lan dùng ngón tay chọc chọc Tiêu Lãng: “Tiêu Lãng, cậu dậy đi. Tôi muốn vào trong ngồi.”

“Thằng nào tìm chết hả? Cậu… sao cậu giờ mới đến?”

Tiêu Lãng rất khó chịu khi bị đánh thức. Mỗi lần giấc ngủ bị làm phiền, anh đều nổi cáu, khiến không ít bạn học cùng lớp suốt hai năm qua đều biết rõ "đại ca học đường" này khó ở đến mức nào. Ngay cả thầy chủ nhiệm phụ trách kỷ luật cũng chẳng dám động vào anh, trừ khi thầy đã sẵn sàng… đổi việc. ( truyện trên app t.y.t )

Thế nhưng, lần này lại khác. Tiêu Lãng chỉ mới mắng được vài câu đã tự động im lặng, thậm chí còn chủ động giúp xách cặp. Thái độ dễ chịu bất thường của anh khiến người khác không khỏi nghi ngờ rằng anh vừa bị… ma nhập.

Khi Tiêu Lãng định đặt cặp lên bàn, Mộ Lan lập tức ngăn lại, chỉ vào mặt bàn bẩn thỉu và nói: "Bẩn, đừng đặt."

Tiêu Lãng nắm chặt tay, cố kìm chế cơn giận. Một lúc sau, anh mới buông tay ra, bực bội nói: “… Được rồi được rồi, tôi lau sạch cho cậu rồi hãy đặt. Vậy được chưa?”

Mộ Lan vênh mặt sai bảo: “Dùng khăn ướt lau một lượt, sau đó dùng khăn giấy lau lại. Không chỉ mặt bàn, cả ngăn kéo đựng sách và ghế cũng phải lau sạch sẽ.”

Tiêu Lãng càu nhàu: “Sao cậu còn phiền phức hơn cả con gái vậy? Cậu có phải đàn ông không?”

Mộ Lan cười như không cười: “Tôi không phải đàn ông, tôi cũng vẫn bế được… ưm.”

“Không được nói!”

Tiêu Lãng vội vàng bịt miệng Mộ Lan, không muốn để mọi người trong lớp biết chuyện xấu hổ của mình.

Mộ Lan nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng vì kích động của đối phương, cảm thấy Tiêu Lãng sau mấy ngày không gặp càng đẹp trai hơn. Trên đời này sao lại có người hợp gu cô đến vậy?

“Nhìn, nhìn cái gì? Tôi không có gay đâu!” Tiêu Lãng bị nhìn đến mức không thoải mái, bực bội nói.

Mộ Lan cười tủm tỉm: “Trùng hợp quá, tôi cũng không phải gay.” Cô là con gái, là gái thẳng chính hiệu đấy.

Tiêu Lãng bỗng nghẹn lời, mặt mày ủ rũ, quay lưng đi lau bàn ghế, động tác mạnh đến mức phát ra tiếng “xoẹt xoẹt” chói tai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play