Đúng lúc Tiêu Lãng đang hậm hực lau bàn, Mộ Lan lại quay sang trò chuyện với Hà Mỹ Mỹ – cô nữ sinh xinh đẹp ngồi bàn trước. Chỉ vài ba câu đã khiến Hà Mỹ Mỹ cười khúc khích, trông vô cùng vui vẻ.

Tiêu Lãng bỗng cảm thấy bồn chồn không yên. Anh đang vất vả lau bàn, vậy mà Mộ Lan lại đứng bên cạnh… tán gái!

Anh khó chịu! Rất khó chịu! Thậm chí là vô cùng khó chịu!

Không kiềm chế được, Tiêu Lãng trừng mắt nhìn Hà Mỹ Mỹ đang cười tươi như hoa. Cái nhìn hung dữ của anh khiến cô nàng giật mình, sợ hãi ngậm miệng, vội quay người lại và không dám nói chuyện với Mộ Lan nữa.

Mộ Lan có chút bệnh sạch sẽ, tuy không đến mức ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, nhưng khi có thể, cô luôn ưu tiên mọi thứ gọn gàng, sạch sẽ để bản thân thoải mái hơn.

Cô trò chuyện với Hà Mỹ Mỹ rất vui vẻ, nhưng khi thấy Tiêu Lãng mặt mày tối sầm, cô lại cười tủm tỉm, bất ngờ khen ngợi: “Người ta thường nói đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, quả thật không sai nhỉ.”

Tiêu Lãng nghe mà lòng nở hoa, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy Mộ Lan quá khéo miệng, giỏi dỗ ngọt như vậy, không biết đã trêu chọc bao nhiêu cô gái xinh đẹp mới luyện được.

Anh liếc nhìn Hà Mỹ Mỹ, như vô tình nhắc nhở: “Bạn trai cậu ấy học lớp bên cạnh.”

Người ta đã có chủ rồi, hãy thu lại hormone của cậu đi, đừng có tán tỉnh lung tung!

“Vậy cậu có bạn gái chưa?”

Mộ Lan không hiểu được dụng ý của Tiêu Lãng, cô không quan tâm đến chuyện tình cảm của Hà Mỹ Mỹ, chỉ muốn biết Tiêu Lãng có bạn gái hay không.

Nếu Tiêu Lãng có bạn gái chính thức, cô sẽ giữ khoảng cách an toàn, không vượt qua ranh giới một bước. Cô sẽ không làm trà xanh, tuesday, điều đó không phù hợp với tam quan của cô.

Tiêu Lãng quay phắt lại, đang định trả lời thì Hà Mỹ Mỹ, người vừa bị anh trừng mắt, đã nhanh nhảu nói: “Bạn gái của Lãng Ca là hoa khôi trường ta, Trương Oánh Oánh á!”

Mộ Lan lập tức hứng thú, lại trò chuyện rôm rả với Hà Mỹ Mỹ: “Hoa khôi sao? Có ảnh đời thường của Trương Oánh Oánh không?”

Cô chỉ xem ảnh đời thường, còn ảnh nghệ thuật đã qua chỉnh sửa, filter dày cộp thì miễn.

“Có có có, cậu xem ảnh này nè! Trương Oánh Oánh đeo tai thỏ! Có phải siêu đáng yêu không?! Tôi là con gái mà nhìn còn thấy cậu ấy cưng muốn xỉu! Nếu Trương Oánh Oánh thích con gái, tôi nguyện làm cây nhang muỗi cho cậu ấy!” Hai mắt Hà Mỹ Mỹ sáng rực.

Đối tượng mê trai của Mộ Lan không giới hạn bởi giới tính.

Dù là nam hay nữ, cong hay thẳng, chỉ cần đủ đẹp, cô đều "ok"!

Nhan khống chính là như vậy, bất chấp mọi logic!

Tiêu Lãng vốn định giải thích rằng anh không có bạn gái, thậm chí chưa từng có bạn gái, và những gì trên diễn đàn trường học đều chỉ là “tin đồn thất thiệt.”

Nhưng khi thấy Mộ Lan và Hà Mỹ Mỹ trò chuyện vui vẻ, lại còn không ngừng khen Trương Oánh Oánh xinh đẹp đáng yêu, trong lòng anh bỗng dưng khó chịu một cách kỳ lạ.

Reng reng reng—

Chuông vào lớp vang lên. Mộ Lan ngồi vào chỗ, tranh thủ thời gian tìm kiếm ảnh của Trương Oánh Oánh trên diễn đàn trường học rồi lưu lại.

Trương Oánh Oánh thuộc kiểu dễ thương, có vài bức ảnh đời thường chụp rất đẹp. Trong ảnh, cô ấy vừa tinh nghịch vừa đáng yêu, khiến người nhìn cảm thấy vui mắt.

Một cô gái xinh đẹp và đáng yêu như vậy, Mộ Lan cũng rất thích.

Tiêu Lãng khịt mũi: “Trương Oánh Oánh không thể nào thích cậu đâu.” Cậu đừng mơ tưởng nữa.

Mộ Lan nghiêng đầu nhìn Tiêu Lãng, nghiêm túc hỏi: “Cô ấy là bạn gái của cậu sao?”

Tiêu Lãng hơi run lên trước ánh mắt quá chăm chú của cô, trả lời nước đôi: “Cũng coi là vậy.”

Bạn gái tin đồn cũng coi như là bạn gái.

Không chấp nhận bất kỳ phản biện nào.

Mộ Lan chân thành nói với anh: “Gu của cậu tốt đấy.”

Tiêu Lãng cười như không cười đáp lại: “Cảm ơn đã khen.”

Giáo viên ngữ văn bước vào theo tiếng chuông, “bịch” một tiếng ném tập đề thi thử lên bàn, cả lớp bỗng im phăng phắc, đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Mộ Lan cất điện thoại vào túi, ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng vào giáo viên ngữ văn trên bục giảng.

“Đây là bài kiểm tra thử đầu tiên của chúng ta ở năm lớp 12, đại đa số các em đều làm bài tốt, điểm trung bình của lớp xếp thứ ba. Thành tích này đáng lẽ đã đủ khiến tôi vui mừng, nhưng sau khi tính điểm, tôi phát hiện có một vài em điểm ngữ văn lại không đến 50!” Giáo viên ngữ văn vốn đã mặt nặng mày nhẹ bước vào, càng nói càng kích động, nước bọt văng tung tóe ba mét.

Các học sinh ngồi phía trước đồng loạt dựng sách lên để chắn nước bọt.

Mộ Lan lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng buồn cười như vậy, không nhịn được cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

Có lẽ sự hiện diện của Mộ Lan quá mạnh mẽ, hoặc nụ cười của cô quá rạng rỡ, giáo viên ngữ văn chỉ vào cô nói: "Bạn cùng bàn mới của Tiêu Lãng là học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta phải không? Em hãy tự giới thiệu đi."

Mộ Lan không hề luống cuống đứng dậy, mỉm cười rạng rỡ với giáo viên ngữ văn: "Em chào thầy Dư, chào các bạn, em là Mộ Lan, hôm nay vừa chuyển đến lớp 277 của chúng ta, rất vui được làm quen với mọi người."

Thầy Dư bị ảnh hưởng bởi tâm trạng vui vẻ của cô, sắc mặt dịu lại, rút ra một tờ giấy trắng: "Mộ Lan, em lên lấy đề, tiết này em làm được bao nhiêu thì làm, hết tiết nộp lại cho thầy." ( truyện trên app T Y T )

Thầy chỉ nghe nói lớp có học sinh chuyển đến, không rõ trình độ của Mộ Lan.

Mộ Lan lên bục giảng lấy đề, vô tình liếc thấy tên của Tiêu Lãng và điểm số chói lọi khó quên của anh - 49 điểm.

Trở về chỗ ngồi, Tiêu Lãng đứng dậy nhường đường cho cô, rồi lại định nằm xuống ngủ tiếp.

Tối qua thức trắng đêm, anh sắp chết vì buồn ngủ rồi.

Tiêu Lãng là một "học tra" nổi tiếng ở trường trung học Hậu Đức. Mấy ngày gần đây, rảnh rỗi không biết làm gì, cô liền lên diễn đàn trường dạo chơi. Mộ Lan tình cờ thấy có người lập một topic dự đoán liệu điểm thi thử của Tiêu Lãng lần này có lập kỷ lục mới hay không.

Tiêu Lãng không quan tâm đến điểm số, nhưng điều đó không có nghĩa là thầy Dư – giáo viên chủ nhiệm – không để ý. Đặc biệt là khi thầy phát hiện chính Tiêu Lãng đã kéo điểm môn Ngữ văn của lớp từ hạng nhất toàn khối xuống tận hạng ba. Có thể tưởng tượng được thầy tức giận đến mức nào!

"Tiêu Lãng! Lên lấy bài của em!" Thầy Dư nghiến răng nghiến lợi nói.

Dù có tức giận và muốn dạy dỗ Tiêu Lãng đến đâu, thầy Dư cũng không muốn để cả lớp truyền tay nhau bài kiểm tra của Tiêu Lãng. Liệu hành động này có làm Tiêu Lãng nản lòng hay không thì chưa rõ, nhưng việc thầy có làm hay không lại là một chuyện khác.

Thấy Tiêu Lãng mãi không nhúc nhích, lại nhìn sắc mặt thầy Dư tím tái, Mộ Lan chọc vào tay anh: "Tiêu Lãng, thầy Dư gọi cậu đấy."

Nếu là người khác cứ quấy rầy giấc ngủ của anh, Tiêu Lãng chắc chắn sẽ nổi điên lên đánh người, nhưng người quấy rầy anh lại là Mộ Lan, anh đành phải kìm nén cơn giận.

Tiêu Lãng lên bục giảng, nói với thầy Dư: "Lần sau thầy cứ bảo người ta chuyền xuống, em mặt dày không sợ bị cười chê đâu."

Thầy Dư tức đến mức bật cười, vỗ bàn hỏi anh: "Em nói cho thầy biết, số điểm này của em là làm thế nào mà ra được? Cả lớp chỉ có mình em trượt môn ngữ văn, em trượt thì cũng thôi đi, em nói cho thầy biết, 49 điểm của em là làm thế nào mà ra được?"

"Dùng tay viết ra chứ sao, chẳng lẽ dùng chân? Thầy Dư, một tiết học chỉ có bốn mươi lăm phút. Thầy dành cho em năm phút, như vậy là không công bằng với các bạn khác trong lớp."

Thầy Dư bị Tiêu Lãng làm cho tức đến nghẹn lời.

Tiêu Lãng trở về chỗ ngồi, vo tròn bài kiểm tra nhét vào ngăn kéo, nói với Mộ Lan đang làm bài: "Tối qua tôi thức trắng đêm, cậu đừng làm phiền tôi."

Mộ Lan bận rộn vẫn tranh thủ làm dấu OK với anh, tiếp tục chăm chú làm bài kiểm tra ngữ văn.

Chuông hết tiết vang lên, Mộ Lan vừa đúng lúc viết xong dàn ý bài văn, một tiết học mà làm được đến mức này đã là rất hiệu quả rồi.

Tiêu Lãng không thích ngồi quá gần người khác, anh không bắt bạn ngồi trước dịch chuyển lên để chừa chỗ cho mình, mà trực tiếp dựa lưng vào tường, chỉ chừa lại khoảng trống đủ để anh ra vào.

Mộ Lan muốn ra khỏi chỗ ngồi bên trong. Ngoài việc để Tiêu Lãng đứng dậy nhường chỗ, cô chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

Điều này không làm khó được Mộ Lan. Vừa nghe thầy Dư dứt lời, cô liền chống tay lên bàn, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài và vững vàng tiếp đất.

Hà Mỹ Mỹ muốn nói chuyện với Mộ Lan, vừa quay đầu lại đã thấy cảnh tượng kích thích như vậy, liền "oa" lên một tiếng: "Mộ Lan, cậu ngầu quá!"

Mộ Lan nhướng mày cười, gửi cho cô một nụ hôn gió.

"A! Tôi chết mất! Tôi bị Mộ Lan làm cho gục ngã rồi!"

Trong tiếng hét của đối phương, Mộ Lan bước chân nhẹ nhàng, cầm bài kiểm tra đi tìm thầy Dư.

Tiêu Lãng bị tiếng hét "Mộ Lan cậu ngầu quá!" đánh thức, đầu óc choáng váng nghe Hà Mỹ Mỹ nói: "Mộ Lan ngầu bá cháy! Ngầu đến mức người ta muốn vì cậu dang rộng hai chân!"

Con gái bây giờ làm sao vậy? Mở miệng ra là toàn lời nói tục tĩu!

Tiêu Lãng cau mày nói: "Đừng gào nữa, Mộ Lan không thích cậu đâu."

"Tôi biết tôi biết, Mộ Lan thích Trương Oánh Oánh... Xin lỗi, tôi nói bậy thôi, cậu có thể coi như không nghe thấy được không?" Hà Mỹ Mỹ đáng thương nhìn Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng lại trừng mắt nhìn cô ấy, bực bội nói: "Tôi đâm cậu một nhát, cậu cũng có thể coi như không có chuyện gì xảy ra sao?"

"Xin lỗi."

Hà Mỹ Mỹ lại xin lỗi, nước mắt lưng tròng.

Nói xong cô ấy mới nhớ ra bạn trai của Trương Oánh Oánh là Tiêu Lãng, nói những lời này trước mặt bạn gái chính thức của người ta thật sự không thích hợp.

Cô ấy chỉ đơn thuần buột miệng nói ra thôi, thật sự không có ý gì khác.

Tiêu Lãng đột nhiên đứng dậy, liếc nhìn Mộ Lan trên bục giảng, chạy thẳng đến siêu thị nhỏ của trường, tu một hơi nửa chai nước lấy từ tủ lạnh, nhưng cảm giác bực bội trong lòng vẫn không thể nào dập tắt được.

"Oánh Oánh, tôi nghe nói lớp 277 mới chuyển đến một nam sinh siêu đẹp trai, cho cậu xem ảnh nè! Có phải siêu đẹp trai không!"

Trương Oánh Oánh ghé lại xem, lập tức kêu lên kinh ngạc: "Oa! Nam sinh này nhìn siêu nam tính, ánh mắt nhìn người ta thật tuyệt! Hoang dã khí chất, yêu rồi yêu rồi! Cậu ấy tên gì?" Có phương thức liên lạc của người đó thì càng tốt.

"Cậu ấy tên là Mộ Lan..."

Tiêu Lãng nghe được đoạn đối thoại này, đi thẳng đến trước mặt Trương Oánh Oánh: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Trương Oánh Oánh bĩu môi không vui, đi theo sau Tiêu Lãng nhỏ giọng càu nhàu: "Tiêu Lãng, cậu tìm tôi có chuyện gì? Không phải cậu ghét nhất bị người ta hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và cậu sao?"

Tiêu Lãng cảnh cáo: "Mộ Lan, tôi bảo kê. Cậu đừng chọc vào cậu ấy, nếu không tôi sẽ tung video cậu tập tạ năm xưa lên mạng!"

Anh nói xong lời đe dọa, quay người bỏ đi.

Trương Oánh Oánh nghe thấy lời đe dọa của tên khốn này, tức đến nghiến răng.

Đáng ghét! Tiêu Lãng dám đe dọa cô! Cô ấy mất hơn hai năm, vất vả lắm mới xây dựng được hình tượng cô gái ngọt ngào!

Kiếp trước cô ấy chắc chắn đã làm chuyện tày trời, kiếp này mới gặp phải tên trúc mã đáng ghét như Tiêu Lãng!

Cô ấy hung dữ nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Lãng, bỗng nhiên nở nụ cười quỷ quyệt. Ban đầu cô ấy chỉ hơi tò mò về Mộ Lan, Tiêu Lãng làm vậy lại càng khơi dậy tâm lý phản nghịch của cô ấy, không cưa đổ được Mộ Lan, cô ấy quyết không bỏ cuộc!

Tiêu Lãng còn chưa về đến lớp, ảnh chụp chung của anh và Trương Oánh Oánh đã lan truyền khắp nơi, bài đăng hot trên diễn đàn trường học chính là nói về chuyện này.

Bài kiểm tra của Mộ Lan có độ chính xác rất cao, thầy Dư nhanh chóng chấm xong bài, khen ngợi: "Mộ Lan, kiến thức cơ bản của em rất vững chắc, lập luận của bài văn cũng rất tốt."

Mộ Lan cảm ơn thầy Dư, chưa kịp về chỗ ngồi đã bị Hà Mỹ Mỹ ngồi bàn trước gọi lại: "Mộ Lan, cậu mau đến xem ảnh chụp chung ngọt ngào của Lãng ca và Oánh muội! Nhìn xem chiều cao chênh lệch đáng yêu này, ánh mắt nhìn nhau trìu mến này có phải siêu ngọt ngào không? Hu hu hu! Hôm nay lại là một ngày rơi nước mắt vì tình yêu tuyệt đẹp của thanh mai trúc mã!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play