Hắn chỉ cảm thấy đáng tiếc, đáng tiếc vì hôm nay có thể ăn uống no nê một bữa, nhưng ngày mai, ngày kia, hay thậm chí cả tương lai dài đằng đẵng phía trước, hắn vẫn sẽ phải chịu cảnh lúc no lúc đói.
Tuy nhiên, từ ngày hôm đó trở đi, có lẽ là do biểu muội Ôn Minh Nguyệt đã nói gì đó với phụ thân nàng, Ôn Minh Hàn, mà tình cảnh của hắn có chút thay đổi. Cận Tinh Uyên tuy vẫn không được gia nhân nhà họ Ôn coi trọng, nhưng ít nhất, hắn không còn phải chịu đói nữa.
--
Những ký ức màu xám đầy khốn khổ nếu đem viết thành chữ hẳn sẽ khiến người ta cảm thấy nặng nề và mệt mỏi. Nhưng trong tâm trí Cận Tinh Uyên, những đoạn hồi ức ấy chỉ là những mảnh vụn thoáng qua, lướt qua rất nhanh, như một đoạn phim cũ mờ nhạt.
Không muốn đắm chìm thêm vào quá khứ, Cận Tinh Uyên kéo mình ra khỏi dòng ký ức, ánh mắt rũ xuống, không còn sự ấm áp hay sáng ngời. Hắn chăm chú vào việc tự rót rượu, từng ly một, uống không chút do dự.
Trong khi đó, một cố nhân vẫn quỳ bên chân hắn, tay níu lấy bộ phi ngư phục trên người hắn, không chịu buông.
Cận Tinh Uyên không thèm để tâm, ý định của hắn đã rất rõ ràng: lạnh lùng đẩy nàng ra, giữ lấy khoảng cách, không cho phép bản thân mềm lòng hay dao động.
Cận Tinh Uyên tuy mang tâm cứu giúp biểu muội Ôn Minh Nguyệt, nhưng tội trạng mà phụ thân nàng, Ôn Minh Hàn, đã phạm phải quả thực quá nghiêm trọng. Đó chính là tội mưu nghịch, một tội danh không thể dung thứ. Nếu không phải vì thời niên thiếu hắn đã thầm yêu nàng sâu đậm, vượt qua mọi ngăn cách tuổi tác, thì giờ đây, làm sao hắn lại phải bước vào vũng nước đục này?
Hiện tại, thế sự đổi thay, cục diện biến hóa khó lường. Năm xưa, hắn đã vượt qua bể khổ, nhưng giờ đây, hắn lại cảm thấy đến lượt mình giúp nàng thoát khỏi vực sâu ấy.
Cận Tinh Uyên tuy quyết tâm muốn cứu Ôn Minh Nguyệt thoát khỏi bể khổ, nhưng thân phận của biểu muội lại vô cùng nhạy cảm. Phụ thân của nàng, Ôn Minh Hàn, đã đi theo Tam hoàng tử, tham gia vào mưu phản, phạm phải tội nghịch quốc – một tội danh không thể dung thứ. Là con gái của tội thần, nàng đáng lẽ đã không thể giữ nổi mạng sống, nhưng việc nàng được phép tồn tại ở nơi dơ bẩn như Giáo Phường Tư, chịu cảnh sống đầy nhơ nhuốc, cũng là kết quả của bao lần Cận Tinh Uyên quỳ gối trước thánh thượng, không ngừng xin xỏ, cầu khẩn.
--
Một tháng trước, khi vụ án mưu nghịch của Tam hoàng tử đi đến hồi kết, Cận Tinh Uyên – thân là Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, kẻ luôn vâng mệnh thánh nhân như lẽ sống – lần đầu công khai chống đối ý chỉ của bậc chí tôn ngay giữa triều đình. Hắn vì Ôn gia già trẻ lớn bé mà dốc lòng tranh biện, viện cớ rằng “tội không kịp thê nhi,” khẩn cầu bệ hạ đừng diệt tuyệt cả gia tộc.
Hành động của hắn khiến thánh nhân nổi trận lôi đình. Cận Tinh Uyên bị phạt quỳ suốt một ngày ngoài Thái Cực Điện, giữa cơn mưa xối xả. Từ khi lâm triều kết thúc cho đến lúc cửa cung khóa lại, hắn vẫn quỳ đó, cả người ướt đẫm, thân hình chật vật không chút phản kháng.
Tuy nhiên, cơn thịnh nộ của thánh nhân rồi cũng lắng lại. Có lẽ do sự ưu ái của ngài dành cho người tài, hoặc cũng có thể vì Cận Tinh Uyên là kẻ được chính tay ngài đề bạt, là người ngài đã nhìn trưởng thành từng ngày. Ôn Minh Hàn, dù tội ác tày trời, nhưng nhờ Cận Tinh Uyên không ngừng van xin, vẫn được hưởng chút khoan dung từ ngài.
Ở tuổi ngoài 60, thánh nhân đã sắp nhường ngôi, chuẩn bị cho mình vị trí Thái Thượng Hoàng. Lúc này, thần trí ngài khi thì sáng suốt, khi thì hồ đồ, nhưng giữa lúc tỉnh táo, ngài đã mềm lòng vì kỷ niệm xưa và những lời khẩn cầu của Cận Tinh Uyên.
Cuối cùng, Ôn gia nữ quyến được tha khỏi bản án tử. Dù không còn vị trí vinh hiển, họ chỉ bị sung quân vào Giáo Phường Tư – nơi phong nguyệt ô uế nhất kinh thành. Những người trẻ bị bắt làm quan kỹ, người già thì làm nô tỳ lao động nặng nhọc.
Cận Tinh Uyên vốn đã chuẩn bị tâm lý rằng Ôn Minh Nguyệt khó tránh khỏi cái chết. Hắn từng tuyệt vọng nghĩ rằng ánh trăng sáng nhất trong cuộc đời hắn sẽ rơi xuống, để lại thế giới của hắn chìm trong đêm tối không lối thoát. Nhưng ông trời đã để lại cho hắn một niềm hy vọng mong manh.
“Ánh trăng ấy vẫn còn,” hắn tự nhủ. “Ta nhất định phải bảo vệ nàng, không để chút bụi trần nào phủ lên ánh sáng trong trẻo ấy.”
Thánh nhân tuy mềm lòng với Cận Tinh Uyên, tha cho Trấn Viễn Hầu phủ nữ quyến một con đường sống, nhưng cũng không hoàn toàn dung thứ. Các nàng bị sung quân vào Giáo Phường Tư, nơi thấp hèn nhất kinh thành, một sự đày ải không khác gì nhục nhã lớn hơn cả cái chết đối với Ôn Minh Nguyệt, đích nữ Ôn gia.
Sau khi biết tin Tô thị, mẫu thân của Ôn Minh Nguyệt, đã chọn cách thắt cổ tự vẫn, Cận Tinh Uyên không khỏi lo lắng. Lòng hắn rối bời, sự kiềm chế vốn luôn làm nên con người hắn giờ đây cũng không giữ nổi bước chân muốn đi thăm nàng. Cuối cùng, hắn quyết định nhờ bẵng hữu thân cận nhất, Trương Tu Trúc, cùng đến Phù Dung Lâu – nơi nàng đang ở.
Trước khi đến Phù Dung Lâu, Cận Tinh Uyên dành nửa canh giờ để tắm gội, thay đổi y phục. Từ năm 16 tuổi, hắn đã bước vào Cẩm Y Vệ, từng bước trèo lên vị trí hiện tại qua máu và xác người. Con đường đó đã tôi luyện hắn trở thành một con người lãnh đạm, lạnh lùng đến đáng sợ, đến mức giang hồ đặt cho hắn biệt danh “ Diêm La sống.” Thế nhưng, khi sắp gặp lại Ôn Minh Nguyệt – người hắn luôn khắc ghi trong tim, trái tim lãnh cảm đó lần đầu bất an. Hắn cảm nhận được từng nhịp đập của tim mình như bị ai bóp nghẹt, khó mà thở nổi.
Sau khi chỉnh trang y phục thật cẩn thận, Cận Tinh Uyên hít sâu một hơi, như muốn lấy lại bình tĩnh, rồi bước ra cửa phủ. Trương Tu Trúc đã chờ sẵn trong xe ngựa ở bên ngoài. Cả hai cùng lên xe, hướng thẳng tới Phù Dung Lâu.
Phù Dung Lâu, tầng cao nhất, trong gian phòng chữ Thiên số 1.
Cận Tinh Uyên cùng Trương Tu Trúc ngồi uống rượu, cạnh bên là một kỹ nữ xinh đẹp đang khéo léo bầu bạn. Đôi mắt sắc bén của Cận Tinh Uyên khẽ liếc về phía cửa nhã gian, nơi một bóng hình quen thuộc, rực rỡ sắc đỏ, chậm rãi bước vào. Chỉ cần một cái nhìn, hắn lập tức nhận ra nàng – biểu muội Ôn Minh Nguyệt.
Người từng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, luôn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giờ đây đứng nơi cửa, đôi mắt rũ xuống, dáng vẻ nhỏ bé như cành hoa bị giày xéo. Trên tay nàng ôm một cây tỳ bà, bộ váy mỏng manh với cổ áo khoét sâu lộ ra làn da trắng mịn. Tóc búi cao, gắn một đóa hoa đỏ rực rỡ nhưng lại mang vẻ diễm tục. Bộ dạng nàng lúc này khiến lòng hắn đau nhói, như có hàng ngàn lưỡi dao cùng lúc đâm vào.
Hắn muốn bước đến gần nàng, như ngày xưa từng làm. Hắn muốn hỏi: “Minh Nguyệt, ở đây, muội đã chịu bao nhiêu ủy khuất?”
Hắn muốn nắm lấy đôi tay mảnh mai của nàng, dùng chính bàn tay kiên cường và ấm áp của mình để xoa dịu. Hắn muốn nói: “Đừng sợ, ta nhất định sẽ đưa muội ra khỏi nơi nhơ nhuốc này, khỏi Giáo Phường Tư bẩn thỉu. Muội là ánh trăng sáng ngời nhất, muội không nên chịu bất kỳ vết nhơ nào.”
Nhưng hắn không thể.
Ôn Minh Nguyệt không chỉ là đích nữ của một tội thần, mang danh mưu nghịch, mà còn là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, từng vang danh thiên hạ. Nàng giờ đây đã trở thành miếng mồi cho vô số kẻ trong thượng kinh thèm khát. Những kẻ đó chỉ muốn chiếm đoạt, hủy hoại nàng, rồi bỏ rơi như một món đồ không còn giá trị, mặc kệ nàng trầm luân trong vũng bùn không lối thoát.
Cận Tinh Uyên, dù quyền cao chức trọng, là chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, cũng không thể làm trái ý thiên gia. Là một thần tử, hắn mãi mãi bị gông cùm của triều đình ràng buộc.
Hắn chỉ có thể an bài để Ôn Minh Nguyệt giả chết nhằm thoát thân, sau đó đổi tên đổi họ, sống như một người không thể lộ diện trước ánh sáng. Tạm thời lảm ngoại thất của hắn, cùng hắn sinh một đứa con, đồng thời cam đoan cả đời nàng không phải lo lắng chuyện cơm áo.
Chờ đến khi tân đế lên ngôi, thời gian trôi qua đủ lâu để người trong thiên hạ lãng quên chuyện Tam hoàng tử từng mưu phản, có lẽ hắn sẽ tìm cơ hội đưa nàng về nhà làm Lương thiếp. Đến cái vị trí chính thê thì hắn không thể hứa hẹn cùng nàng.
Nếu không thể hứa hẹn điều gì, hắn cho rằng ngay từ đầu không nên tỏ ra dịu dàng hay sâu nặng. Không có kỳ vọng sẽ không có thất vọng, càng không phải chịu tổn thương. Hắn quyết định đối xử với nàng như cách mình sẽ đối với một ngoại thất trong tương lai: tùy tiện, ngôn từ ngả ngớn, thái độ phớt lờ. Hắn cố tình bày ra dáng vẻ của một kẻ lão luyện trong chuyện phong nguyệt, như thể tất cả chỉ là một trò chơi của khách làng chơi đầy kinh nghiệm.