“Nhà của ta rỗng rồi, không có gì đáng giá cả.”

Cận Tinh Uyên nhìn người đàn ông lạ mặt trước cửa, vẻ mặt cảnh giác nói. Hắn nhanh chóng lau nước mắt, ánh mắt trở nên dữ tợn, lộ rõ sự căm hận. Gương mặt hắn lúc này như một con sói con đang giận dữ, trông có vẻ hung dữ.

Nhưng dù sao, sói con cũng chỉ là một sinh vật nhỏ bé, không có sự che chở của cha mẹ. Dù có bị đối xử tồi tệ thế nào, hắn cũng chỉ có thể cam chịu mà không thể phản kháng.

Lúc đó, Cận Tinh Uyên còn nhỏ, nhìn người đàn ông cao lớn trong bộ giáp sáng lấp lánh, đầy uy phong, và với gương mặt nở nụ cười như Trấn Viễn Hầu Ôn Minh Hàn. Hắn nghĩ người này có thể là người thân xa của cha mẹ mình, nghe nói gia đình hắn gặp xui xẻo, nên đến để lợi dụng lúc hắn gặp khó khăn.

“Ngươi là Cận Tinh Uyên, phải không?”

“Ta đã nghe cha ngươi nhắc tới ngươi một vài lần. Đừng sợ, ta không đến để hại ngươi đâu. Bây giờ ngươi không có ai nương tựa, cũng không có người thân đáng tin cậy nào muốn nhận nuôi ngươi. Vậy thì sao không về Trấn Viễn Hầu phủ với ta? Ta sẽ nhận ngươi làm con nuôi.”

“Ta có một đứa con gái, mới năm tuổi. Ngươi có thể làm ca ca của nàng, chơi đùa cùng nàng. Sau này, nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi trở thành một người giống như ta, khiến mọi người ngước nhìn. Để ngươi bảo vệ nàng cả đời, được không?”

Ôn Minh Hàn vừa trở về từ chiến trường, với gương mặt lạnh lùng, luôn nổi danh là người có uy quyền, nhưng giờ đây hắn cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhàng, dù cử chỉ ấy vẫn rất gượng gạo.

Khi nhắc đến nữ nhi của mình, nụ cười trên môi Ôn Minh Hàn dường như trở nên ấm áp và chân thành hơn.

“Đi cùng thúc thúc nhé?”

Ôn Minh Hàn đưa tay về phía Cận Tinh Uyên.

“Ân, cảm ơn thúc thúc vì đã nhận nuôi ta.”

Cận Tinh Uyên từ từ lau khô nước mắt, mặt mày dần trở lại vẻ bình tĩnh như mọi khi, trông có vẻ ngoan ngoãn và nội liễm hơn. Hắn cúi đầu, như suy nghĩ một điều gì đó, rồi gật đầu. Trong lòng, hắn nghĩ rằng giờ hắn không có nhà, không nơi nào để đi, có lẽ người này thật sự có thể cho hắn một mái ấm.

Cận Tinh Uyên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của Ôn Minh Hàn, đôi tay của họ kết nối với nhau. Một người lớn, một người nhỏ, bước đi cùng nhau, từ cửa Cận phủ ra ngoài, tiến về phía một không gian rộng mở, đầy ánh nắng mặt trời chiếu rọi.

--

Ngay từ khi Trấn Viễn Hầu Ôn Minh Hàn nhận nuôi hắn, Cận Tinh Uyên đã mang trong lòng sự biết ơn sâu sắc, trong đó còn chứa đựng một chút tình cảm kính trọng đối với người trưởng bối. Nhưng rồi, theo thời gian, những mong đợi lớn dần lên, và cũng là lúc thất vọng bắt đầu sâu sắc hơn.

Vào những đêm đói lòng, khi không thể ngủ vì bụng cồn cào, Cận Tinh Uyên tự nhủ an ủi bản thân. Dù sao đi nữa, cha mẹ hắn cũng đã mất sớm, có người sẵn sàng tiếp nhận hắn, cho hắn một miếng cơm ăn, đó chính là điều tốt nhất rồi. Hắn đâu dám mơ ước xa vời rằng Ôn Minh Hàn sẽ coi hắn như con ruột, đối xử với hắn như một người trong gia đình.

Bây giờ, tuổi còn nhỏ, hắn chỉ có thể phụ thuộc vào sự ban ơn của Trấn Viễn Hầu phủ, nhưng chỉ cần đến khi tròn hai mươi tuổi, sau khi qua được năm tháng thanh xuân, hắn sẽ tự mình rời khỏi phủ, tự tìm con đường mưu sinh.

Dù Ôn Minh Hàn chẳng mấy khi để tâm đến hắn, không quan tâm đến những gì hắn làm, nhưng ít ra, hắn vẫn chưa bị đuổi đi, vẫn chưa bị giao cho công việc gì trong phủ. Hàng ngày, Cận Tinh Uyên chỉ biết ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, buồn tẻ qua ngày, đếm từng giờ từng phút trôi qua.

Một ngày nọ, trong lúc đang ngồi trong khu vườn phía sau, nhìn ngắm hoa đào đang nở, Cận Tinh Uyên cảm thấy trời thật ấm áp, gió nhẹ thổi qua, hắn ngồi xuống dưới một cây đào, mắt dần nặng trĩu, rồi cứ thế ngủ thiếp đi trong giấc mơ đẹp về mùa xuân.

Khi tỉnh lại, ánh mắt hắn dừng lại ở Ôn Minh Nguyệt, đích nữ duy nhất của Trấn Viễn Hầu.

“Ca ca, đây là kẹo mạch nha, rất ngọt đấy,”  

Truyện được edit duy nhất bởi Dao Chém Heo - TYT

Ôn Minh Nguyệt mới năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như búp bê ngọc ngà, đôi mắt đen tròn sáng long lanh, còn rạng rỡ hơn cả ánh trăng trên bầu trời. Đôi bàn tay nhỏ mềm mại của nàng đưa cho Cận Tinh Uyên một viên kẹo mạch nha có hình dạng bất quy tắc.

Cận Tinh Uyên lặng lẽ đưa tay nhận lấy viên kẹo từ bàn tay nhỏ nhắn ấy. Khi kẹo tan dần trong miệng, vị ngọt nhẹ nhàng lan tỏa trên đầu lưỡi. Nhưng thay vì cảm thấy thỏa mãn, dạ dày hắn như càng trống rỗng hơn, và một nỗi buồn khó tả chợt dâng tràn. Không kìm được, nước mắt hắn từ khóe mắt lặng lẽ rơi xuống.

"Ca ca, vì sao khóc vậy? Hay kẹo không ngon sao?"

Ôn Minh Nguyệt nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt đen to tròn ánh lên sự ngây thơ và lo lắng. Nàng dùng đôi tay nhỏ bé của mình lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên gò má hắn, giọng nói trong trẻo pha chút non nớt.

"Ca ca đói," Cận Tinh Uyên ngượng ngùng nói, cố kìm lại những giọt nước mắt. Hắn cúi mặt, giọng khẽ run.

"Vậy để ta dẫn ca ca đến nhà bếp tìm đồ ăn nhé!"

Ôn Minh Nguyệt vui vẻ nói, đôi mắt sáng lên như vừa tìm được một giải pháp. Nàng vốn từ nhỏ sống trong sự cưng chiều, được mọi người trong phủ chăm sóc như viên ngọc quý. Nàng chưa bao giờ phải trải qua cảm giác đói bụng, nhưng nhìn thấy "ca ca" trước mặt khóc vì đói, nàng cảm thấy điều đó hẳn là khó chịu vô cùng, thậm chí còn khó chịu hơn cả lúc nàng bị bệnh. 

Ôn Minh Nguyệt vừa nói xong, chẳng cần biết ca ca có đồng ý hay không, nàng đã dùng bàn tay nhỏ hơn bàn tay hắn vui vẻ kéo lấy bàn tay đó lôi đi về phía nhà bếp. Bước chân nàng nhanh nhẹn, tràn đầy hứng khởi, tựa như đang làm một việc rất quan trọng.

Đúng lúc này, trong bếp vẫn còn vài chiếc bánh bao từ bữa trưa, chưa kịp dọn dẹp. Những chiếc bánh bao đã nguội đi đôi chút, nhưng vẫn trông khá hấp dẫn.

“Lý thúc, con đói rồi, có thể giúp con hâm nóng bánh bao được không?”

Ôn Minh Nguyệt dùng đôi mắt to tròn, long lanh nhìn lên chồng bánh bao trên bàn bếp, giọng nói mềm mại như bông khiến ai nghe cũng phải mủi lòng.

“Được chứ, đại tiểu thư, để ta làm nóng ngay đây.”

Lý thúc, người quản lý khu bếp, nhanh chóng gật đầu đồng ý. Ông đã quen với sự xuất hiện của vị đại tiểu thư nhỏ tuổi nhưng đáng yêu này. Chỉ cần nàng lên tiếng, chẳng ai nỡ từ chối.

Khi Lý thúc bắt đầu bận rộn với việc hâm nóng bánh bao, Ôn Minh Nguyệt đảo mắt quanh nhà bếp, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Chỉ một lát sau, nàng phát hiện một đĩa đào hoa tô còn thừa. Đôi chân nhỏ xíu khẽ nhón lên, đôi tay mềm mại với lấy đĩa bánh trên bàn. Nàng cẩn thận cầm đĩa bánh, quay người lại và mang đến cho Cận Tinh Uyên, người vẫn lặng lẽ đứng cách đó không xa.

Cận Tinh Uyên vốn đã đói cồn cào, bụng không ngừng kêu réo. Hắn không kìm được, vội cầm lấy đào hoa tô mà bắt đầu ăn một cách ngấu nghiến. Hình ảnh hắn ăn vừa vội vã vừa hơi lộn xộn, khác hẳn vẻ ngoài tuấn tú của một thiếu niên, khiến người ta cảm thấy vừa thương lại vừa khó coi.

Hắn ăn hết đĩa đào hoa tô chỉ trong chốc lát, và ngay sau đó, Lý thúc cũng vừa làm xong một xửng bánh bao nóng hổi. Những chiếc bánh bao nhân thịt thơm lừng khiến hắn không thể cưỡng lại. Cận Tinh Uyên lại tiếp tục ăn, từng chiếc bánh nóng hổi tan trong miệng, mang lại cảm giác thỏa mãn khó tả.

Được ăn no sau mấy ngày liên tục bị đói, hắn ngồi lặng một hồi, không khỏi suy nghĩ về cô bé trước mặt. Ôn Minh Nguyệt, vị biểu muội chẳng có chút huyết thống nào với hắn, lại tự phụ và chẳng biết gì về thế sự. Dẫu vậy, sự ngây thơ và hành động thiện lương của nàng khiến hắn không biết nên cảm kích hay oán giận. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play