Ngồi trên xe bay là một trải nghiệm mới lạ vô cùng ổn định vừa êm ái lại cực kỳ nhanh.

Ngồi ở trên xe, Thời Uẩn tập trung suy nghĩ xem nguyên chủ người mà cô đã xuyên vào đã đi đâu, đồng thời không khỏi băn khoăn liệu mình có phải là tu hú chiếm tổ hay không,cô nhắm mắt lại thử gọi nguyên chủ trong đầu vài lần, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Thở dài một hơi, Thời Uẩn buộc phải chấp nhận sự thật rằng cô đã xuyên không và nguyên chủ có lẽ đã biến mất.

Từ khách sạn trong nội thành đến trường quân sự Đông Thanh chỉ mất có mười phút. Khi bước xuống từ chiếc xe bay, mùi rượu trên người cô vẫn còn nồng nặc. Cô vừa định dùng hệ thống quét mắt để xác nhận danh tính và vào trường thì cánh cổng cảm ứng bỗng kêu "tít tít tít" liên tục.

Lập tức, một người từ cửa sổ thò đầu ra, nhíu mày, tức giận quát lớn:

“Ai uống say mà còn lết về cổng giờ này thế hả?"

Thời Uẩn, đầu óc còn hơi mơ màng vì rượu, đứng ngẩn ra vài giây. Đang định trả lời thì người kia nhìn kỹ hơn, bỗng trợn mắt:

“Thời Uẩn! Là em sao?”

Người đàn ông bước nhanh ra khỏi phòng, ánh mắt quan sát cô từ trên xuống dưới, tức giận không thôi: 

“Ngày mai là kỳ thi giữa kỳ khoa cơ giáp, em còn dám ra ngoài uống rượu hả?”

Thời Uẩn chớp mắt vài cái, cố gắng lục lại trí nhớ, cuối cùng cũng nhận ra người này. Đây là Tàng Phong, giảng viên phụ trách lớp cơ giáp cấp 23. Ông ta nổi tiếng khó tính và nóng nảy nhất học viện.

Thấy cô không trả lời gì, lửa giận của Tàng Phong lại bùng nổ:"Viết bản tự kiểm điểm ba ngàn chữ cho tôi! Sáng ngày mai tự kiểm điểm dưới cờ.

Thời Uẩn:"…"

Là một người từng đỗ vào trường đại học top 1 trong nước và không liên quan với ba chữ tự kiểm điểm như Thời Uẩn. Giờ đây cô bỗng thấy cảm giác này mới lạ như trở về thời học sinh, ngoan ngoãn nói: 

“Vâng”.

Tàng Phong định mắng thêm vài câu, nhưng khi nhìn thấy cô với vẻ mặt mệt mỏi, quần áo xộc xệch, trong tay còn ôm chặt một mô hình cơ giáp đen xì, trông chẳng khác gì một kẻ ăn xin ven đường, Ông ta bỗng nghẹn lời. Cuối cùng, chỉ đành phất tay ra hiệu:

“Đi vào nhanh đi, đừng làm mất thời gian.”

Thời Uẩn nhanh chóng bước vào.

Cố vấn khoa hệ chỉ huy ở bên cạnh cũng đang ngồi xổm bên tường chờ học sinh trèo tường trở về, nhưng lại không bắt được,ngược lại, họ đứng ở cổng nhìn Thời Uẩn đi qua mà không chút ngại ngùng. Lúc này, một giảng viên phụ trách lớp chỉ huy hệ từ bên cạnh thò đầu ra, nhíu mày:

“Lại là con bé đó hả?”

Ông ta lại thở dài, vẻ mặt bất lực:

“Chắc Nguyên soái Thời Dịch mà biết đứa con gái duy nhất của mình có tính tình như thế này thì chắc sẽ tức chết mất.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play