Gió lạnh thổi qua, mùi rượu dần tan đi, ký ức mơ hồ cũng bắt đầu trở lại. Thời Uẩn xoa nhẹ thái dương, ngồi trong một góc yên tĩnh của khách sạn, ánh mắt nhìn ra ngoài, nơi có ánh sáng chói lòa từ trạm không gian.
Cô xuyên qua, và xuyên qua vào một thời đại khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc.
Nơi đây có các tuyến đường giao thông siêu tốc, có những cơ giáp chiến đấu mạnh mẽ, còn có những Trùng tộc xâm lấn từ ngoài vũ trụ, giống như một bối cảnh khoa học viễn tưởng.
Tất nhiên, cô không phải là người cứu thế, mà chỉ là một phụ nữ bị xem thường, bị coi là không cần thiết trong xã hội.
Nguyên chủ của cô là con gái của Thời Dịch, nguyên soái Liên Bang đã hy sinh trong trận chiến với Trùng tộc. Khác với người cha tài ba, cô ấy chỉ có tinh thần lực cấp B, thể năng cấp C, gần như là một phế vật với sức chiến đấu chỉ bằng 5.
Vì vậy, cô ấy thường xuyên nhận lời khuyên từ bạn bè và cậu mình, quyết định theo đuổi nghề cơ giáp sư chuyên nghiệp, mặc dù điểm xuất phát của cô ấy không cao.
Đáng tiếc, thiên phú làm cơ giáp sư của cô ấy cũng không phải là xuất sắc, và cô chỉ có thể học tập tại một học viện chuyên ngành cấp trung ở Liên Bang.
Giang Hài là thanh mai trúc mã và cũng là vị hôn phu của cô, nhưng cậu ta cực kỳ ghét với việc cô cứ quấn lấy cậu ta.
Cảnh còn người mất, Thời Uẩn hoàn toàn không có phong thái của nguyên soái Thời Dịch năm đó, nhà họ Giang đã nghĩ đến việc hủy bỏ hôn ước, nhưng vì thể diện, cho nên vẫn không nói thẳng chuyện này ra trước mặt cô ấy.
Nhưng trong buổi tiệc vừa qua, khi cô ấy nghe được Giang Hài nói chuyện với em họ của cậu ta, cô ấy cảm thấy nản lòng, mượn rượu để xoa dịu tâm trạng.
Ký ức mơ hồ, Thời Uẩn sờ vào mô hình cơ giáp cũ kĩ nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc, mặc dù cô chưa có những ký ức cụ thể liên quan đến mô hình này, nhưng cô đoán rằng đó là một công sức lớn của nguyên chủ.
Cô bất đắc dĩ thở dài: “Làm một kẻ an nhàn không tranh với đời, cố gắng vì sự nghiệp không tốt sao? Tại sao phải tìm một người để tự hành hạ chính mình?”
Với tư cách là con gái của một nguyên soái tài ba, nếu nguyên chủ không chọn con đường tuyệt vọng, cô ấy hoàn toàn có thể sống một cuộc đời an nhàn, hạnh phúc.
Cô cũng không phải trách móc nguyên chủ, chỉ là cảm thấy tiếc cho nguyên chủ, thực lòng thích một người mà đối phương lại tránh né cô ấy như rắn rết.
Tất nhiên, Thời Uẩn cũng không chấp nhận được hành vi đã không thích cô ấy, nhưng vẫn tiếp cận cô ấy của đối phương.
“Phụt!” Tiếng cười khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh của khu vườn, Thời Uẩn ôm mô hình cơ giáp và quay lại, nhận ra phía sau bụi hoa có một ban công nhỏ, trên đó có hai chàng trai đang đứng.
Một trong hai người họ một chàng trai có mái tóc màu hồng nhạt, một bên tai còn đang đeo khuyên tai màu hồng , ăn mặc rất nổi bật, với chiếc quần rách và áo thun, lúc này đang chống cằm nhìn Thời Uẩn với vẻ đánh giá.
Chàng trai còn lại hoàn toàn đối lập, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay đặt trên ban công, dáng vẻ rất lười biếng. Mái tóc đen ngắn của người nọ nhẹ nhàng đung đưa trong gió đêm, trông vô cùng mềm mại.
Đôi mắt của cậu có màu xanh lam tối, như những viên đá quý trong lòng biển sâu, thâm trầm và lạnh lùng.
Từ góc nhìn của Thời Uẩn, cô chỉ có thể thấy phần má phải và vùng dưới mắt cậu, đôi mắt đen sâu thẳm.
Diện mạo hoàn hảo, khí chất lạnh lùng, quả thực là một cực phẩm.
Cô chỉ có thể tưởng tượng ra mình như một người thờ ơ, chỉ biết đắm mình trong phòng thí nghiệm, như một nữ tu khổ hạnh.
Thiếu niên nhìn thẳng, rõ ràng là không có hứng thú gì với Thời Uẩn, nhưng lại thấy cô nhìn bạn mình lâu hơn mình, liền lên tiếng:
“Cô gái nhỏ, làm một kẻ an nhàn không tranh với đời, cố gắng vì sự nghiệp không tốt sao? Cô nhìn chằm chằm chàng trai không trái tim này có khác gì tự hành hạ bản thân không hả?”
Thời Uẩn: “……”
Chính mình tuổi không lớn, mà đã gọi cô là "Cô gái nhỏ"?
Thời Uẩn không có ý định nói chuyện với người lạ, bất ngờ xuyên không khiến tâm trạng của cô có chút bối rối, cô dứt khoát ôm mô hình cơ giáp đứng lên: “Thật xin lỗi, tôi không biết chỗ này có người, làm phiền hai người rồi.
Cô vừa nói xong liền quay người đi, bước chân thật nhanh.
Tên tóc hồng bật cười, huých khuỷu tay đẩy nhẹ người Tạ Hàn Sóc, trêu chọc: “Sức quyến rũ của cậu không được rồi.
Tạ Hàn Sóc không thèm để ý tới cậu ta.
Tên tóc hồng tiếp tục nháy mắt vói cậu: “Khó khăn lắm mới có thể ra ngoài chơi, cậu đừng bày ra vẻ mặt này có được không? Giang Hài của trường quân sự Đông Thanh đang tổ chức sinh nhật ở bên cạnh, lúc trước còn mời tôi, muốn qua đó xem thử không?”
Đáp lại cậu ta là vài chữ lạnh lùng: “Không có hứng thú.