"Hửm?" Kỳ An ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn cậu. "Cái gì là tôi?"
Ngón tay Trần Trạch Dã khẽ chạm vào mặt kính, phát ra âm thanh trong trẻo, nhướng mày, chậm rãi nói: "Không phải cậu sao?"
"Không phải mà." Kỳ An bị cậu làm cho rối tung suy nghĩ, vô thức thốt lên, "Rõ ràng tôi vẽ một con mèo nhỏ—"
Lời vừa dứt chưa đến nửa giây, Kỳ An bỗng sững lại.
Trần Trạch Dã... đang nói cô giống mèo ư?
Chân mày cô khẽ cau lại, khuôn mặt có chút cứng đờ. Hừ một tiếng, cô phản bác ngay lập tức: "Tôi không phải."
"Không phải sao?"
Trần Trạch Dã nhẹ nhàng xoa hai cái sau gáy cô. Nơi đó vốn nhạy cảm, nay lại bị kích thích bởi nhiệt độ nóng hổi và động tác có phần thô bạo của cậu, khiến Kỳ An gần như theo bản năng rụt người lại, vô thức chui về phía lồng ngực cậu.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhẹ, lồng ngực khẽ rung động, cảm giác ấy lại càng rõ ràng hơn, Trần Trạch Dã thuận tay vuốt tóc cô: "Còn nói không phải sao?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT