“Có phải đã trải qua chuyện gì không tốt lắm không?”
Giang Trì Dật im lặng một lúc mới trả lời: “Đúng vậy.”
Sau đó, cả đoạn đường đều rất yên tĩnh, cuối cùng bữa lẩu đó cũng không ăn được.
Kỳ An trông có vẻ uể oải, không có chút nào cảm giác muốn ăn uống, cô nói mình hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi sớm.
Giang Trì Dật thấy bộ dáng của cô thật sự không đành lòng, liền đưa cô đến một quán mì gần đó mua bát mì thịt bò mang đi, rồi trực tiếp lái xe đưa cô về hẻm Minh Xuân.
Đầu óc trống rỗng rối bời như một đống bùn lầy, đến quần áo cũng không còn sức lực để thay, Kỳ An nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Trước mắt cô hiện lên vô số hình ảnh, từ lần đầu gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi, đến những buổi chiều bệnh viện khi cùng nhau truyền dịch, đến quán trà sữa nơi cậu lặng lẽ bảo vệ cô, và cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở đại hội thể thao vào lúc hoàng hôn.
Trần Trạch Dã cúi người, nhẹ nhàng đeo chiếc huy chương vàng cho cô.
Kỳ An thực sự biết rằng cô không có quyền yêu cầu cậu nói ra tất cả mọi thứ. Vết sẹo là vết sẹo, dù có khép lại cũng sẽ để lại những dấu vết sâu trên da, vô tình lại kéo theo những cơn đau đớn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT