Từ sau lần tâm sự hôm đó, thái độ của Mão Cửu đối với Bạch La La có chút thay đổi, tóm lại không còn quá cẩn thận như trước. Mặc dù vẫn cung kính, nhưng ít nhất cũng coi mình là một con người rồi.
Bạch La La đột nhiên tốt với Mão Cửu như vậy, nhưng những người trong phủ lại không có phản ứng gì, điều này cũng nhờ vào tính tình ngang ngược của Viên Phong Yên, dù sao thì bây giờ Bạch La La làm gì thì dường như cũng không ai dám nghi ngờ cậu.
Nhưng Bạch La La đến thế giới này đã được vài tháng, lại giúp Viên Phong Yên dọn dẹp không ít mớ hỗn độn.
Viên Phong Yên dù đặt ở thời đại nào, cũng là một tên trai tồi thực thụ, hơn nữa là loại trai tồi có độ tinh khiết đặc biệt cao. Đặc biệt là mỗi lần y du ngoạn giang hồ trở về, chỉ cần một thời gian ngắn, nhất định sẽ có những nam nữ si tình đến đòi nợ – đúng vậy, Viên Phong Yên còn ăn cả nam lẫn nữ.
Những nam nữ si tình bình thường thì quản gia của Viên Phong Yên sẽ đuổi đi, nhưng cũng có những người không đuổi được, ví dụ như hôm nay có vài người đến, tìm đến phủ Vương gia.
Lúc đó Bạch La La đang dạy Mão Cửu viết chữ, quản gia mồ hôi nhễ nhại chạy đến báo có người tìm đến.
Bạch La La đã quen với những chuyện này, nên không ngẩng đầu lên bảo quản gia đuổi đi.
Ai ngờ quản gia nghe vậy, mặt mày khổ sở nói: “Vương gia, người này đuổi không đi ạ.”
“Đuổi không đi? Tại sao?” Bạch La La đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn lên.
Quản gia nói: “… Là người của Võ Lâm Minh.”
Võ Lâm Minh là một tổ chức giang hồ, nhưng cũng có quan hệ với quan phủ, nên cũng không dễ chọc.
Bạch La La suy nghĩ một chút, thực sự không nhớ mình đã chọc ai, liền thở dài nói: “Được rồi, để họ vào.”
Quản gia nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Mão Cửu đang ngồi bên cạnh Bạch La La, nói: “Dẫn họ đến đây… được không?”
Bạch La La không hiểu ý nghĩa của biểu cảm này của quản gia, không quan tâm gật đầu nói: “Ừ, sao vậy?”
Quản gia không nói gì, chỉ nhìn Bạch La La với ánh mắt vô cùng khâm phục, cho đến khi người ngoài được quản gia dẫn vào, Bạch La La mới hiểu được ý tứ trong ánh mắt ấy.
Ánh mắt của quản gia: Vương gia à, người tình của ngài còn ngồi đó kìa, giờ lại thêm một người nữa, ngài chịu nổi không?
Bạch La La cảm thấy mình thực sự không chịu nổi.
Bước vào là một nam một nữ, người nữ mặc áo đỏ, vẻ mặt lạnh lùng, người nam yếu đuối như liễu yếu đào tơ, trong mắt chứa đầy nước mắt long lanh, sắp rơi xuống đến nơi.
Lúc này Mão Cửu cũng dừng bút, lặng lẽ nhìn về phía Bạch La La.
Bạch La La nhớ rõ diện mạo của hai người này, vì vậy lưng cậu nổi lên một lớp mồ hôi lạnh, nhưng Viên Phong Yên là một tên trai tồi hàng top, dù ở trong tình huống khó xử như vậy chỉ cần một nụ cười tự tin, cũng tuyệt đối sẽ không hoảng loạn, vì vậy Bạch La La mỉm cười bình tĩnh trên mặt, nhẹ nhàng nói: “Đỗ Vi, sao nàng lại đến đây.”
Cặp chị em này, chị gái tên Đỗ Vi, em trai tên Đỗ Tiệm, là bạn bè Viên Phong Yên quen biết khi du ngoạn giang hồ.
Nếu chỉ là bạn bè bình thường thì thôi, nhưng Viên Phong Yên, tên khốn nạn này, tán tỉnh em trai xong lại đi tán tỉnh chị gái, cuối cùng còn khoác lác nói sau này nhất định sẽ quay lại tìm họ…
Đỗ Vi nghe thấy lời Bạch La La, cười lạnh một tiếng: “Vương gia không tìm chúng ta, chúng ta tự nhiên phải tự tìm đến rồi.”
Bạch La La cười gượng, nói: “Không phải không tìm các ngươi, chỉ là gần đây quá bận…”
Nào ngờ Đỗ Vi nghe vậy, ánh mắt đảo qua lại giữa Bạch La La và Mão Cửu, cười nhạo báng: “Thật là bận rộn nhỉ.”
Bạch La La vội vàng nói: “Đỗ Vi, nàng đừng hiểu lầm!”
“Hiểu lầm cái gì?” Đỗ Vi hừ lạnh: “Hiểu lầm Vương gia đến cả bản thân mình cũng xuống tay được sao?”
Bạch La La: … Cậu nghe thấy câu này, như thể một ngụm khí nghẹn ở cổ họng, mặt đỏ bừng lên.
Nhưng Đỗ Vi lại coi sự đỏ mặt của Bạch La La là xấu hổ, nàng càng tức giận hơn, quay sang nói với em trai mình: “Đệ xem đệ này, đệ thích người như thế nào vậy? Y lại có hứng thú với người giống y hệt mình kìa!”
Nước mắt Đỗ Tiệm cuối cùng cũng rơi xuống, cậu ta nắm lấy tay chị gái, nghẹn ngào nói: “Nhưng… nhưng y cũng không phải thích chính mình mà!”
Đỗ Vi nói: “Chắc là không tự làm được với chính mình nên y mới tìm một người giống hệt mình chứ gì nữa!”
Câu nói này vừa ra, cả căn phòng lập tức im lặng.
Trong đầu mọi người, đều hiện lên một hình ảnh không thể nói nên lời, Bạch La La hơi chịu không nổi, nói với hệ thống: “Con gái thời cổ đại phóng khoáng như vậy có bình thường không?”
Hệ thống nói: “Đây là phân biệt giới tính.”
Bạch La La: …
Lời Đỗ Vi vừa nói ra, dường như bản thân nàng cũng hơi xấu hổ, mặt đỏ lên, nhưng trong mắt vẫn không giảm sự tức giận, nàng nói: “Viên Phong Yên, hôm nay huynh nhất định phải cho ta một lời giải thích!”
Bạch La La bị lời nói của Đỗ Vi làm cho nghẹn chết nửa sống, sau một lúc lâu, mới thở dài thườn thượt, nói: “Là ta có lỗi với các nàng.”
Đỗ Vi sững sờ, dường như không ngờ Bạch La La lại nhận lỗi dễ dàng như vậy.
“Là ta có lỗi với các ngươi.” Bạch La La đứng dậy, tiếp tục nói: “Ta vừa về phủ, quả thật có ý định đón các ngươi về, nhưng sau đó lại xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn…”
Đỗ Vi rõ ràng không tin, cười lạnh: “Chuyện ngoài ý muốn? Chuyện ngoài ý muốn gì?”
Bạch La La hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Ta đã gặp được người mình thật sự yêu thương.”
Đỗ Vi chưa kịp nói gì, em trai Đỗ Tiệm đã khóc lớn, tiếng khóc ấy khiến người nghe đau lòng, thấy mà rơi lệ, khiến tất cả mọi người trong phòng đều ngây người.
“Phong Yên ca, huynh lại yêu người khác rồi, huynh rõ ràng nói chỉ yêu mình ta thôi mà, phải không, phải là con hồ ly tinh này đúng không?!” Đỗ Tiệm chỉ vào Mão Cửu ngồi bên cạnh Bạch La La mà mắng lớn: “Xem hắn kìa, dung mạo yêu nghiệt như vậy, chắc chắn là hắn đã quyến rũ Phong Yên ca!”
Bạch La La - người có vẻ ngoài giống y hệt Mão Cửu, cảm thấy đầu gối mình trúng một phát súng, cậu luôn cảm thấy Đỗ Tiệm đang nói vòng vo – không, đang công khai mắng mình.
“Nhìn đôi mắt này, nhìn cái mũi này, nhìn cái miệng này!” Đỗ Tiệm giận dữ nói: “Nhìn thôi đã biết không phải thứ tốt lành gì!”
Bạch La La: …
Mão Cửu bị mắng như vậy, trong mắt lại hiện lên một tia cười.
“Phong Yên ca ca!” Đỗ Tiệm đi đến bên cạnh Bạch La La, kéo tay áo cậu, giọng run run nói: “Ta rất thích huynh, huynh đừng bỏ ta được không?”
Nói thật, dù Đỗ Tiệm là con trai, nhưng lại có vẻ mặt của con gái, khóc như vậy không hề có cảm giác gì là gượng ép, khá là đáng thương.
Chị gái cậu ta - Đỗ Vi, không nhìn nổi nữa, chỉ thẳng mũi cậu ta mà mắng: “Khóc khóc khóc, cả ngày chỉ biết khóc, đệ có thể nào ra dáng đàn ông được không! Tin hay không tỷ đập vô mặt đệ!”
Đỗ Tiệm: …
Bạch La La thấy vậy định mở miệng khuyên lơn vài câu, nhưng Đỗ Vi đảo mắt, lại chỉ vào cậu nói: “Đừng nói, nếu không phải vì huynh, đệ ấy có khóc không? Hừ, huynh cũng không phải thứ tốt lành gì.”
Bạch La La: …
Đỗ Vi mắng hai người, lại chuyển ánh mắt sang Mão Cửu.
Mão Cửu trong lúc mọi người cãi nhau, hắn vẫn luôn không nói không rằng, bị Đỗ Vi nhìn chằm chằm, cũng không hề tỏ ra sợ hãi.
Đỗ Vi nhìn hắn một lúc, lại nheo mắt lại, cuối cùng nói ra một câu khiến Bạch La La không nói nên lời, nàng nói: “Nhìn vậy, thì vẫn là Vương gia thời thiếu niên đẹp trai hơn nha.”
Bạch La La: …
Đỗ Vi lại nói với Mão Cửu: “Đừng theo y nữa, theo ta đi, ta đảm bảo sẽ đối xử tốt với ngươi, hơn nữa còn không lăng nhăng, Ngươi nhìn y xem, hôm nay có thể thích người này, ngày mai có thể thích người mới, y thì không nghe thấy người cũ khóc thế nào đâu.”
Mão Cửu không trả lời, hắn chỉ mỉm cười nhạt, nụ cười đó lại khiến tim Đỗ Vi thắt lại.
Nếu nói trước đó Đỗ Vi còn có chút thù địch với Mão Cửu, nhưng nhìn thấy nụ cười của Mão Cửu lại khiến Đỗ Vi có thêm một suy nghĩ khác, nàng nói: “Phong Yên…”
Bạch La La nghe Đỗ Vi đổi giọng, liền biết chắc chắn không có chuyện tốt gì.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Đỗ Vi là: “Huynh đã không có tình cảm với chúng ta, vậy thì tặng người này cho chúng ta làm kỷ niệm đi, thế nào?”
Lời này của Đỗ Vi vừa nói ra, Bạch La La liền cảm thấy toàn thân Mão Cửu cứng đờ lại.
Bạch La La không do dự, thẳng thừng từ chối, nói: “Không được.”
Sắc mặt Đỗ Vi lạnh xuống.
Bạch La La nói: “Mão Cửu không phải thuộc hạ của ta, ta không có quyền quyết định việc ở lại hay ra đi của hắn.”
“Không phải thuộc hạ của huynh?” Đỗ Vi nói: “Vậy ý của Vương gia là, nếu Mão Cửu tự nguyện đi với chúng ta thì được đúng không?”
Bạch La La nhàn nhạt nói: “Đương nhiên.”
Nói xong, cậu liền đưa tay nắm lấy tay Mão Cửu, ngón tay đan vào ngón tay hắn, rồi hỏi: “Mão Cửu, ngươi muốn đi theo họ không?”
Mão Cửu lắc đầu.
Bạch La La trong lòng nhẹ nhõm.
Đỗ Vi thấy vậy, cũng không vội, nàng cười nói: “Vương gia đừng vội, Mão Cửu đương nhiên sẽ không theo người mới quen mà rời đi, nhưng ta và Đỗ Tiệm sẽ ở đây quấy rầy Vương gia mười mấy ngày, đợi chúng ta cáo từ, Vương gia hãy hỏi Mão Cửu lại nhé.”
Bạch La La nhìn Đỗ Vi nghĩ thầm nàng thật là một người phụ nữ độc ác…
Đỗ Vi thấy Bạch La La không chịu mở miệng, lại cười nói: “Chẳng lẽ Vương gia không có tự tin nên mới không chịu đáp ứng sao?”
Bạch La La nói: “…Ta đáp ứng.”
Đỗ Vi lúc này mới gật đầu, kéo tên em trai vẫn còn đang khóc nức nở đi ra ngoài.
Hai người đi rồi, trong phòng lại yên tĩnh trở lại, Bạch La La vẫn nắm tay Mão Cửu, chỉ là lòng bàn tay của cả hai người, đều có thêm chút mồ hôi.
“Mão Cửu.” Bạch La La quay đầu nhìn Mão Cửu đang ngồi bên cạnh mình.
Mão Cửu vẫn là khuôn mặt không có biểu cảm như thường ngày, thấy Bạch La La nhìn sang mới khẽ gọi: “Vương gia.”
Bạch La La nói: “Mão Cửu, ngươi sẽ đi theo họ sao?”
Mão Cửu nói: “Đương nhiên là không.”
Bạch La La thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên câu nói tiếp theo của Mão Cửu, lại khiến tim Bạch La La lại hồi hộp, Mão Cửu nói: “Vương gia, nếu Mão Cửu thật sự đi theo họ, Vương gia sẽ trách Mão Cửu sao?”
Bạch La La cười, nụ cười dịu dàng như nước, cậu nói: “Sẽ không.”
Trên mặt giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng Bạch La La lại bắt đầu khóc nức nở, cậu nói với hệ thống: “Nếu Mão Cửu đi theo họ thì nhiệm vụ của tôi sẽ không hoàn thành mất!”
Hệ thống nói: “Chuyện do cậu tự gây ra thì tự cậu giải quyết.”
Bạch La La nói: “Cậu không thể đưa ra một vài lời khuyên sao?”
Hệ thống nói: “Cậu có từng thấy giám thị đưa ra lời khuyên cho học sinh làm sai bài kiểm tra không?”
Bạch La La: “…Tôi cứ tưởng chúng ta là cộng sự.”
Hệ thống nói: “Hệ thống chúng tôi không bao giờ làm cộng sự với con người.”
Bạch La La cảm thấy thân phận con người của mình bị phân biệt đối xử.
Tuy nhiên, hệ thống vẫn miễn cưỡng an ủi Bạch La La vài câu, nói rằng đừng quá lo lắng, Mão Cửu chắc chắn sẽ không phản bội nhanh như vậy, nếu hắn thực sự phản bội, Bạch La La vẫn có thể sai người đi bắt hắn về, bẻ gãy chân rồi nhốt lại mà.
Bạch La La: “….” Tóm lại vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.