“Ta yêu ngài.” Thanh kiếm trong tay người đàn ông nhuốm đầy máu đỏ tươi.
Ánh mắt hắn si mê nhìn người đã chết trước mặt, chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu, hôn lên đôi môi nhuốm máu.
“Ta yêu ngài.” Lời thì thầm đầy tình yêu, nhưng lại không mang đến cảm giác ấm áp, trên mặt hắn mang nụ cười quái dị, thỏa mãn nói: “Chủ nhân, cuối cùng chúng ta cũng có thể mãi mãi ở bên nhau.”
XXXXXXXXXXXXXXXX
Bạch La La nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương.
Mày kiếm mắt sao, sống mũi cao thẳng, giữa lông mày đường nét sâu sắc, càng làm nổi bật vẻ anh khí phi phàm.
Bất kỳ người đàn ông nào phát hiện mình có vẻ ngoài như vậy, chắc chắn sẽ vui vẻ vô cùng, nhưng Bạch La La lại không thể nào cười nổi.
Cậu quay người ngồi trở lại ghế, gọi: “Mão Cửu.”
Trong căn phòng ban đầu không có ai, đột nhiên xuất hiện một nam tử mặc áo đen, đội mặt nạ, nam tử quỳ trước mặt Bạch La La, nhẹ nhàng đáp: “Chủ nhân.”
Bạch La La nhìn chằm chằm hắn, một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói: “Tháo mặt nạ xuống.”
Mão Cửu nghe vậy thân hình hơi khựng lại, sau đó ngoan ngoãn tháo mặt nạ khỏi mặt—— lộ ra một khuôn mặt y hệt Bạch La La.
Bạch La La: “Hệ thống, tôi có một câu muốn mắng, không biết có nên mắng hay không.”
Hệ thống: …
Bạch La La: “Hay là tôi cứ nói đi nhỉ?”
Hệ thống nói: “Cậu nói tục sẽ bị điện giật.”
Bạch La La: “Điện giật chết tôi thì tôi đổi việc thôi.”
Hệ thống: …
Trước kia Bạch La La là cán bộ, bây giờ cũng là cán bộ .
Trước kia cậu làm việc ở Cục Bảo hiểm Xã hội, nhiệm vụ chính là giải quyết vấn đề bảo hiểm xã hội và trợ giúp xã hội của người dân, khách hàng thường gặp là những người già.
Tính cách cậu khá điềm tĩnh và tỉ mỉ, vì vậy công việc này khá phù hợp với cậu.
Cho đến một ngày nọ, lãnh đạo của cậu tìm đến, câu nói đầu tiên là: “Tiểu La, cậu làm việc ở đây ba năm rồi, nói năng làm việc ra sao tôi đều nhìn thấy.”
Bạch La La ngạc nhiên, vội vàng nói đâu có, lãnh đạo quá khen.
Rồi vẻ mặt lãnh đạo nghiêm nghị, vỗ vai cậu nói: “Cậu ở đây quả thực là đại tài tiểu dụng, tôi có một công việc tốt hơn giới thiệu cho cậu.”
Bạch La La nghe vậy, trong lòng vui mừng, nghĩ rằng mình sắp bước lên đỉnh cao sự nghiệp.
Lãnh đạo nói: “Nơi đó tên là, Cục Hài hoà Xã hội.”
Bạch La La chưa từng nghe đến Cục Hài hoà Xã hội, cậu còn tưởng nơi này cũng giống Cục Bảo hiểm Xã hội, đều là vì phục vụ nhân dân, kết quả cứ thế mà hồ đồ đi vào.
Cục Hài hoà Xã hội, tên đầy đủ là Cục Bảo đảm Hài Hòa Xã hội, hoàn toàn không liên quan gì đến Cục Bảo hiểm Xã hội.
Bạch La La vào làm và nhận nhiệm vụ đầu tiên, tam quan bị đảo lộn hoàn toàn.
Mặc dù ở thế giới của họ xuyên không không phải là chuyện hiếm, nhưng xuyên vào không gian bị bóp méo để duy trì nhân sinh quan, giá trị quan, xã hội quan của nhân vật, đây là lần đầu tiên cậu gặp phải.
Bạch La La mệt mỏi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.
Sau một tháng nghỉ ngơi đau khổ, cấp trên lại giao nhiệm vụ thứ hai, Cục trưởng Cục Hài hoà Xã hội vẻ mặt nghiêm nghị, nói: “Tiểu La à, tôi thấy cậu thông minh lanh lợi, nhất định sẽ thành đại sự, cố gắng làm nhé, cậu trai trẻ.”
Bạch La La: “… …”
Cục trưởng nói: “Tôi đã gửi kịch bản thế giới cho cậu rồi, cậu xem kỹ nhé, đừng làm hỏng đấy.”
Bạch La La: “… …”
Cục trưởng nói: “Đi đi, tiểu La.”
Bạch La La: “… …”
Vì vậy, Bạch La La cầm kịch bản thế giới mà Cục trưởng đưa cho xem một lượt, xem được nửa chừng thì đã phẫn nộ. ( truyện trên app T•Y•T )
“Mẹ kiếp, tên này quá khốn nạn rồi!” Bạch La La vừa xem vừa trò chuyện với hệ thống mà Cục Hài hoà Xã hội phân bổ cho cậu, cậu nói: “Chậc chậc chậc, quả nhiên chủ nghĩa xã hội vẫn là tốt nhất.”
Hệ thống nói: “Đúng vậy, quá đáng quá đi.”
Nhân vật chính của thế giới này tên là Viên Phong Yên, là một vị vương gia, còn đối tượng cần chỉnh sửa tam quan chính là một ám vệ dưới trướng Viên Phong Yên – Mão Cửu.
Mão Cửu và Viên Phong Yên có đến chín phần giống nhau về ngoại hình, chính vì vậy, từ nhỏ hắn đã được bồi dưỡng thành ám vệ của Viên Phong Yên. Viên Phong Yên là một tên khốn nạn ăn tạp không phân biệt nam nữ, hắn ta lại để mắt đến Mão Cửu - người y hệt như mình…
Khi Bạch La La nhìn thấy tình tiết này, trong lòng cậu thật sự rất bài xích, cậu khó có thể tưởng tượng một người làm sao có thể cứng được trước một khuôn mặt y hệt mình.
Hệ thống nói: “Có lẽ là do thời cổ đại thiếu phương tiện giải trí…”
Bạch La La: “… …” Cậu phục cái logic thiếu phương tiện giải trí nên tự xử bản thân này luôn á.
Dù sao thì cuối cùng Viên Phong Yên cũng đã làm tổn thương Mão Cửu, rồi lại bỏ rơi hắn, nào ngờ Mão Cửu bị bỏ rơi lại đột nhiên có được kỳ ngộ, đạt được tuyệt thế võ công…
Bạch La La tưởng rằng cậu sẽ được chứng kiến cảnh báo thù, nhưng cậu thực sự quá ngây thơ, bởi vì Mão Cửu đạt được tuyệt thế võ công vẫn một lòng một dạ với Viên Phong Yên, cuối cùng đã nấu Viên Phong Yên lên rồi ăn thịt hắn ta.
Khi Bạch La La nhìn thấy đoạn cuối miêu tả Mão Cửu nấu Viên Phong Yên lên rồi ăn thịt, cậu cảm thấy dạ dày sôi sục, cậu nói: “Cảm giác không ngon lắm.”
Hệ thống: “… Có vẻ như chưa cho muối.”
Xem xong kịch bản thế giới, một người một hệ thống rơi vào sự im lặng khó hiểu.
Cuối cùng Bạch La La từ từ đóng kịch bản lại, nói: “Tôi yêu cầu đổi một cốt truyện khác được không?”
Hệ thống nói: “Tiền hoa hồng nhiệm vụ thế giới trước đã được chuyển rồi, cậu có muốn xem không?”
Vì vậy Bạch La La kiểm tra số dư thẻ ngân hàng của mình, khi xác nhận thẻ ngân hàng của mình có thêm sáu chữ số, cậu hào hùng nói: “Cứ thế này đi, đổi cái gì chứ, tôi là người kế thừa chủ nghĩa xã hội, không sợ bất cứ yêu ma quỷ quái nào!”
Hệ thống nói: “Cố lên nhé, người kế thừa.”
Đọc kịch bản thế giới hai lần, cảm thấy mình đã phần nào nắm bắt được tinh hoa của nhân vật, Bạch La La liền đến thế giới thứ hai.
Những người ở bộ phận truyền tống thấy Bạch La La đến, còn chào hỏi cậu, nói: “Người mới à, chăm chỉ đấy!”
Bạch La La lịch sự nói: “Không có gì, các anh mới là người vất vả.”
Những người ở bộ phận truyền tống nói: “Cố gắng làm nhé, cậu trai trẻ!”
Bạch La La lại nghe thấy câu “Cố gắng làm nhé, cậu trai trẻ!”, trong lòng cậu lẩm bẩm sao những người ở đây sao lại thích nói câu này thế nhỉ – cho đến rất lâu sau đó, cậu mới đột nhiên nhận ra, “Cố gắng làm nhé, cậu trai trẻ!” và “Cố gắng làm cậu trai trẻ nhé!”, là hai ý nghĩa khác nhau.
*đoạn này là 好好干小伙子 với 好好干,小伙子, dịch ra tiếng Việt là"cố gắng làm nhé, cậu trai trẻ!" và "cố gắng làm cậu trai trẻ nhé!". Tại tác giả chơi chữ kiểu ngắt câu khác chỗ, vì chuyển sang tiếng Việt nên cấu trúc ngữ pháp sẽ hơi khác. Đại loại z đi, còn làm “cậu trai trẻ” là cái gì thì đọc tiếp đi r biết :)))
Bạch La La: Tôi thực sự không muốn làm cậu trai trẻ.
Bạch La La suy nghĩ rất nhiều, cho đến khi cậu hoàn hồn lại, Mão Cửu vẫn đang quỳ trên mặt đất.
“Đứng dậy đi.” Bạch La La nói.
Mão Cửu không nói gì, chậm rãi đứng dậy, từ đầu đến cuối, hắn không dám ngẩng đầu nhìn Bạch La La. Đó là quy tắc của ám vệ, nhìn chủ nhân thêm một cái, có lẽ sẽ mất mạng.
Bạch La La nhìn Mão Cửu, nói: “Ngươi là người ở đâu?”
Mão Cửu dường như không ngờ chủ nhân lại đột nhiên hỏi hắn câu này, sững sờ một lát, mới nói: “Tiểu nhân không nhớ.”
Bạch La La nói: “Ngươi mấy tuổi đến phủ Vương gia.”
Mão Cửu nói: “Ba tuổi.”
Ba tuổi, không nhớ quê hương ở đâu dường như cũng là chuyện bình thường. Mão Cửu đã bỏ mặt nạ ra trước mắt giờ đã là dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành, nếu không phải vì sự khác biệt về khí chất, khuôn mặt của hắn và Viên Phong Yên gần như có thể nói là giống hệt nhau.
Bạch La La nói: “Ừm, ngươi lui xuống đi.”
Mão Cửu dường như lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi lùi lại biến mất trong bóng tối.
Mạng của ám vệ rẻ như cỏ rác, chủ nhân muốn họ chết thì họ phải chết, xét về điểm này – hoàn toàn không phù hợp với giá trị xã hội chủ nghĩa.
Bạch La La cảm thấy sâu sắc sự đúng đắn của câu nói “tàn dư phong kiến hại người”.
Bạch La La suy nghĩ một chút, sai người gọi thủ lĩnh của Mão Cửu đến.
Thủ lĩnh ám vệ khi bị gọi đến rõ ràng có chút lo lắng, bởi vì Nguyên Phi Yên, vị vương gia này, vừa ăn chơi trác táng lại tính tình thất thường, xưa nay không thích làm việc theo lẽ thường, bị gọi đến đột ngột như vậy, hiển nhiên không phải chuyện tốt gì.
Thủ lĩnh ám vệ tên là Tử Nhất, vào phòng liền quỳ xuống trước mặt Bạch La La, hỏi Vương gia có gì dặn dò.
Bạch La La nói: “Mão Cửu là người thế nào?”
Tử Nhất đột nhiên bị hỏi về thuộc hạ của mình, phản ứng đầu tiên là Mão Cửu đã gây ra chuyện, trán y toát ra những giọt mồ hôi lạnh, bình tĩnh nói: “Không biết Mão Cửu đã làm việc gì khiến Vương gia tức giận? Thuộc hạ về nhất định sẽ phạt hắn thật nặng.”
Bạch La La thấy hắn y lầm ý mình, vội giải thích, nói: “Không, hắn không làm sai gì, chỉ là ta thấy hắn không tệ, muốn điều hắn đến bên cạnh mình.”
Tử Nhất sững sờ, rồi nói: “Hôm nay sao?”
Bạch La La cũng không suy nghĩ nhiều, nói: “Hôm nay điều đến.”
Tử Nhất cúi đầu đáp ứng.
Dặn dò xong việc, Tử Nhất liền lui ra ngoài.
Bạch La La nhìn y biến mất trong bóng tối, trầm giọng nói: “Tôi muốn thay đổi tất cả.”
Hoài bão lớn lao của Bạch La La bị một gáo nước lạnh dập tắt vào buổi tối.
Cậu về phòng của mình, chậm rãi đi đến bên giường, nhìn thấy một người đàn ông trần truồng, nhắm mắt nằm trên giường mình. Người đàn ông có làn da nâu khỏe mạnh, tứ chi thon dài bị dây lụa trói buộc vào mép giường, mái tóc đen dài buông xuống trên ga trải giường trắng như tuyết, chỉ có bộ phận quan trọng được che bởi một mảnh vải nhỏ.
Bạch La La: “… Nếu không phải hắn và tôi giống nhau như đúc thì tôi đã nể mặt mà cứng một xíu rồi.”
Hệ thống: …
Mão Cửu hiển nhiên vẫn rất tỉnh táo, nghe thấy tiếng bước chân của Bạch La La, thân thể hơi run rẩy.
Rõ ràng là Tử Nhất đã hiểu lầm ý của Bạch La La, không, chính xác hơn là nếu Viên Phong Yên không bị Bạch La La xuyên vào, thì câu nói “điều một người đến” của y đúng là có ý đó.
Bạch La La nói: “Cảm thấy rất tội lỗi.”
Bạch La La hít một hơi, rồi giả vờ bình tĩnh nói: “Mão Cửu, ngươi dậy đi.”
Mão Cửu hơi mở mắt, trong mắt chứa đựng sự sợ hãi, hắn gọi một tiếng: “Chủ nhân.”
Bạch La La nghĩ tình tiết này cứ phát triển tiếp thì cậu sẽ bị xóa sổ, vội vàng kêu dừng, nói: “Còn ra thể thống gì nữa! Mặc quần áo vào!”
Mão Cửu mặt đỏ tai đỏ nói lắp: “Chủ… chủ nhân, ta… ta không có sức…”
Bạch La La: …