Bên ngoài hang động gió gào thét, bên trong hang động mọi người ngồi quây quần bên đống lửa, thi thoảng đống lửa lại phát ra tiếng nổ lách tách, làm cho không khí thêm phần tĩnh lặng.
Bạch La La nói chậm rãi, vẻ mặt âm trầm: “Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy chủ nhân của đôi chân đó, đó là một người phụ nữ mặc áo đỏ, tóc dài buông xõa, che khuất khuôn mặt…”
Tuyết Huỷ nuốt nước bọt, lại dựa sát vào Bạch La La hơn.
Bạch La La nói: “Nhưng tôi không quen biết người phụ nữ này, tại sao cô ta lại xuất hiện trong nhà tôi, hơn nữa khi tôi nhìn cô ta, không biết có phải ảo giác của tôi không, tôi thấy cô ta, người lẽ ra đã là một xác chết, lại cười nhếch mép với tôi.”
Sau khi Bạch La La nói xong câu đó, không khí trong hang động đã hoàn toàn đóng băng.
Nhưng Bạch La La dường như không để ý đến vẻ kinh hãi trong mắt mọi người, từ từ tiếp tục câu chuyện của mình.
Trời càng lúc càng tối, tiếng gió rít gào bên ngoài như tiếng khóc than thảm thiết, Viên Thù Trạch là người đầu tiên không chịu nổi câu chuyện của Bạch La La, mắt cậu ta ngấn lệ vì sợ hãi, run giọng nói: “Anh Vực Minh, anh cứ nói thẳng kết quả đi được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play