Sau mùa khô, thực vật trên hành tinh này như phát điên mà đâm chồi nảy lộc, chỉ trong vài ngày, toàn bộ hành tinh vốn đã chuyển sang màu vàng đất lại được phủ xanh mướt.
Mục Hành Cung giải thích với Bạch La La rằng, hành tinh này khác với Trái Đất, không có sự phân chia Nam bán cầu và Bắc bán cầu, nóng và lạnh đều ảnh hưởng đến toàn bộ hành tinh, vì vậy sức sống của động thực vật ở đây đặc biệt mạnh mẽ, chỉ cần mùa khô qua đi là có thể nhanh chóng hồi phục.
Sau đó Bạch La La còn biết thêm, con quái vật đá mà Tuyết Huỷ cưỡi thường ăn rễ cây trong đất và một số côn trùng, nếu không ai khiêu khích thì nó sẽ không chủ động tấn công người và động vật khác. Nhưng tính khí của nó khá nóng nảy, lại có hình dạng giống như một tảng đá khổng lồ không có sự sống. Vì vậy, hầu hết thời gian nó đều bị các sinh vật khác vô tình làm phiền, nhưng một khi con quái vật đá đang ngủ bị đánh thức, nó sẽ nổi giận đùng đùng chạy đuổi theo kẻ quấy rầy cho đến khi giẫm chết con vật đó – tính khí này hơi giống tê giác trên Trái Đất, nhưng xét về sức chiến đấu thì quái vật đá mạnh hơn tê giác nhiều.
Mặc dù Chu Dung đã đồng ý đưa Tuyết Huỷ về nhà trước, nhưng thực tế cả gã ta và những người khác đều hơi nghi ngờ khả năng nhận biết đường về của Tuyết Huỷ, nhưng biểu hiện của Tuyết Huỷ nhanh chóng khiến Chu Dung yên tâm. Tuyết Huỷ không chỉ nhớ đường đi mà còn nhớ từng đỉnh núi và từng dòng sông, hành tinh vốn hoang vu hỗn loạn trong đầu hắn dường như đã hình thành nên một bản đồ hoàn chỉnh.
Chu Dung hơi tò mò, hỏi tại sao hắn nhớ đường mà lại không thể về nhà.
Tuyết Huỷ lộ vẻ buồn bã, nói rằng người đã đưa hắn ra đây đã chết, còn hắn thì yếu ớt không đủ sức tự mình băng qua rừng.
Bạch La La: … Quả là yếu ớt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT