Bầu không khí lúc này rất ngượng ngùng.
Mão Cửu không dám nhìn Bạch La La, hắn dường như đã uống phải thuốc gì đó, lồng ngực không ngừng phập phồng, răng cắn chặt môi dưới. Và một bộ phận nào đó dưới tấm vải mỏng manh cũng phồng lên.
Bạch La La mặt không biểu cảm đi đến bên giường.
Mão Cửu trông càng sợ hãi hơn, hắn cúi đầu không dám nhìn mặt Bạch La La, môi đã bị cắn đến chảy máu.
Bạch La La đưa tay ra, nâng cằm Mão Cửu lên.
Xét về dung mạo, tuy Mão Cửu và Bạch La La có khuôn mặt tương tự, nhưng lại trẻ hơn nhiều. Tuy nhiên, vài năm nữa, khi Mão Cửu trưởng thành, dung mạo của hai người sẽ không khác nhau là mấy.
Mão Cửu bị nâng cằm lên, nhưng vẫn không dám nhìn Bạch La La, hắn mơ hồ nhớ lại, trong phủ Vương gia từng có một nha hoàn vì nhìn thẳng vào mắt Vương gia mà bị móc mất tròng mắt.
Viên Phong Yên tính tình thất thường, đây là điều mọi người đều công nhận.
Bạch La La nói: “Nhìn ta.”
Mão Cửu toàn thân hơi run rẩy, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Bạch La La.
Đó là một đôi mắt rất giống Viên Phong Yên, lông mày sâu mắt to, nhưng trong mắt không có sự bá đạo của Viên Phong Yên mà lại có thêm một phần u ám.
Bạch La La véo cằm Mão Cửu, quan sát kỹ lưỡng một hồi, rồi khẽ cười nói: “Không tệ.”
Mão Cửu không hiểu ý chủ nhân mình nói “không tệ” là có ý gì, nhưng câu nói tiếp theo của Bạch La La lại khiến hắn hoàn toàn sửng sốt.
Chủ nhân hắn nói: “Từ nay về sau, ngươi cứ ở bên cạnh ta.”
Mão Cửu nhất thời không hiểu “ở bên cạnh ta” là có ý gì. Là ám vệ, lẽ nào bọn họ không phải luôn ở bên cạnh chủ nhân sao?
Bạch La La nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Mão Cửu, đưa tay vuốt ve cằm hắn, nói: “Đồ ngốc.”
Mão Cửu vẫn ngơ ngác, trúng thuốc khiến đầu óc hắn không được minh mẫn như thường ngày. Hắn nhìn khuôn mặt chủ nhân, cổ họng khẽ động đậy.
Cuối cùng, Bạch La La gọi đại phu đến đưa thuốc giải cho Mão Cửu.
Sau khi thuốc hết tác dụng, Mão Cửu lặng lẽ mặc lại y phục của mình.
Bạch La La đứng đó nhìn Mão Cửu thay đồ, trong lòng thầm cảm thán thân hình Mão Cửu quả thật rất tốt. Trong thế giới của Bạch La La, thích nam hay nữ đều là quyền của công dân, gần đây còn xuất hiện một tổ chức yêu cầu pháp luật đối xử công bằng với những người thích động vật…
Hiện tại Bạch La La vẫn thích những cô gái dễ thương, cậu vẫn còn nhớ hình ảnh người yêu đầu tiên của mình với hai bím tóc, chạy nhảy vui vẻ trước mặt cậu.
Mão Cửu mặc xong quần áo liền lui ra ngoài.
Bạch La La nhìn theo bóng lưng hắn, cảm thấy mình còn một chặng đường dài phía trước.
Ngay cả trong mắt các ám vệ, họ cũng không bao giờ coi mình là người. Chủ nhân bảo họ sống thì họ sống, chủ nhân bảo họ chết thì họ chết.
Bạch La La suy nghĩ một chút, quyết định cho Mão Cửu đọc thêm sách – trong sổ tay sửa đổi tam quan của họ viết rằng: Sách là nguồn gốc của trí tuệ nhân sinh, đặc biệt là một số giáo trình do Cục của họ biên soạn.
Bạch La La cảm thấy câu này rất có lý, bởi vì nếu cậu đọc nhiều sách hơn thì đã nghỉ việc đi thi nghiên cứu sinh rồi.
Ngày hôm sau, Mão Cửu lại đến.
Hắn vẫn mặc bộ y phục ám vệ màu đen, bộ y phục rất ôm sát, càng tôn lên thân hình vai rộng hông nhỏ đẹp đẽ. Điều duy nhất khiến Bạch La La có thể an ủi chính là hắn thấp hơn Bạch La La một chút.
Mão Cửu vào phòng, không dám nói gì, chỉ lặng lẽ quỳ xuống đất.
Bạch La La nhìn hắn, nói: “Đứng lên đi.”
Mão Cửu mới đứng dậy.
Bạch La La nói: “Ngồi đi.” Cậu chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.
Mão Cửu trợn mắt lên, dường như không tin vào tai mình.
Bạch La La lộ vẻ không vui, Mão Cửu vội vàng ngồi xuống bên cạnh Bạch La La, nhưng dù đã ngồi xuống, thân thể hắn vẫn căng cứng, rõ ràng là rất căng thẳng.
Bạch La La nhìn vẻ căng thẳng của hắn, cũng không an ủi, chỉ đưa một cuốn sách ra trước mặt hắn, nói: “Ngươi có biết chữ không?”
Mão Cửu nhẹ giọng trả lời: “Biết không nhiều.”
Bạch La La gật đầu, nói: “Đọc đi, chữ nào không biết thì hỏi ta.”
Mão Cửu đáp lời.
Tuy Mão Cửu không biết Bạch La La làm vậy vì sao, nhưng việc chủ nhân làm, chắc chắn có lý do của mình.
Bạch La La đưa cho Mão Cửu một cuốn sử ký khá dễ hiểu, hôm qua cậu đã đọc qua một lần, câu chuyện khá thú vị, nội dung cũng khá rộng – giáo trình do Cục của họ biên soạn rất chuẩn, dù người thời này phát hiện ra cũng không có gì sơ hở.
Mão Cửu đọc sách, Bạch La La thì xử lý công việc của mình, không khí giữa hai người dần trở nên hòa hợp.
Nhưng bầu không khí này chưa kéo dài được bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng ồn ào.
“Vương gia có ở trong thư phòng không? Để ta vào!” Giọng nói của thiếu niên còn rất trong trẻo, lúc này gọi lớn, lại thêm phần sốt ruột.
Bạch La La chưa kịp lên tiếng, đã có thị vệ vào tâu rằng Hạ công tử đang ở ngoài muốn gặp Vương gia.
Bạch La La không nhớ Hạ công tử là ai, liền hỏi hệ thống một câu.
Hệ thống hừ hai tiếng, nói: “Là người yêu của Viên Phong Yên đó, chính là Hạ Bạch Phong.”
Bạch La La lúc này mới nhớ ra, vị Hạ công tử này tên đầy đủ là Hạ Bạch Phong, là một công tử mà Viên Phong Yên từng lăng nhăng trên giang hồ, hai người dính lấy nhau một thời gian khá dài, sau đó Viên Phong Yên lại thích người khác, liền bỏ rơi Hạ Bạch Phong.
Phải nói, nếu đặt Viên Phong Yên vào xã hội hiện đại thì chính là một tên tra nam 24K, cái loại sẽ bị chặt chim ấy…
Lời thị vệ vừa dứt, cửa liền bị đẩy ra, một thiếu niên mặc áo xanh bước vào.
Thiếu niên này mày thanh mắt tú, tuy y phục có vẻ bình thường, nhưng thần thái lại toát ra khí chất quý tộc, hiển nhiên không phải là hiệp khách giang hồ tầm thường. Cậu ta nhìn thấy Bạch La La và Mão Cửu đang ngồi bên cạnh Bạch La La, hơi sững sờ, nói: “Vương gia, sao huynh không nói với ta là huynh còn có một đứa em trai?”
Bạch La La không trả lời, nói: “Tỉnh rồi à?”
Hạ Bạch Phong nói: “Tỉnh rồi.”
Hai người mấy ngày trước say khướt một trận, Viên Phong Yên tỉnh lại liền bị Bạch La La xuyên vào, còn Hạ Bạch Phong thì ngủ đến tận ba ngày.
Trong lúc Bạch La La và Hạ Bạch Phong nói chuyện, Mão Cửu vẫn cúi đầu nhìn sách, dường như không hề bị ảnh hưởng.
Bạch La La nói: “Tên hắn là Mão Cửu.”
Hạ Bạch Phong nghe vậy liền hiểu ra, Mão Cửu, cái tên này nghe qua liền biết không thể nào là em trai của Viên Phong Yên, chắc là người hầu thế thân gì đó, chỉ là không biết tại sao một người hầu lại có thể ngồi bên cạnh Bạch La La đọc sách?
Hạ Bạch Phong lộ vẻ tò mò, đi đến bên cạnh Mão Cửu, quan sát kỹ càng.
Mão Cửu dường như không hề để ý đến ánh mắt nóng rực của Hạ Bạch Phong, vẫn ngồi thẳng lưng trước bàn, chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay.
Hạ Bạch Phong nhìn Mão Cửu, lại nhìn Bạch La La, cười nói: “Hai người các huynh quả thật rất giống nhau, nếu không phải hắn trẻ hơn huynh…”
Bạch La La chống cằm, không nói gì.
Hạ Bạch Phong lại nói: “Cho ta mượn chơi hai ngày được không?”
Bạch La La: “…Ngươi muốn chơi thế nào?”
Hạ Bạch Phong cười mà không nói.
Bạch La La thấy cậu ta cười kỳ lạ, chậm rãi nói một câu không được.
Hạ Bạch Phong nói: “Tại sao không được?”
Bạch La La nói: “…Ngươi còn nhỏ, ta sợ ngươi chơi như vậy sẽ suy dinh dưỡng.”
Hạ Bạch Phong bị Bạch La La chặn họng suýt nữa thì nghẹn thở, cậu ta nói: “Viên Phong Yên, chẳng lẽ huynh không nỡ?”
Bạch La La nói: “Trông giống ta như vậy, ta đương nhiên không nỡ.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Mão Cửu thần sắc thản nhiên, ngay cả liếc nhìn Bạch La La cũng không có.
Hạ Bạch Phong dường như càng ngày càng hứng thú với Mão Cửu, cậu ta nói: “Viên Phong Yên, hắn thật sự thú vị, cứ cho ta mượn chơi hai ngày đi mà.”
Bạch La La biết Hạ Bạch Phong tính tình kiêu ngạo, nhưng cũng thích chơi bời, nếu không thì cũng sẽ không dính líu với Viên Phong Yên, cậu ta có hứng thú với Mão Cửu, phần lớn là vì Mão Cửu và Viên Phong Yên giống nhau như đúc, còn chơi thế nào, không cần nghĩ cũng biết.
Bạch La La thầm nghĩ trong lòng cái xã hội phong kiến đáng ghét này.
Hạ Bạch Phong thấy Bạch La La không chịu đáp ứng yêu cầu của mình, lầm bầm vài câu, nói: “Vương gia thật keo kiệt, chuyện này cũng không chịu đáp ứng ta.”
Bạch La La chớp mắt, cười nói: “Đã có một ta rồi, ngươi cần gì phải tìm người khác?”
Hạ Bạch Phong cười khúc khích, nhưng không nói gì nữa, không biết trong đầu cậu ta lại nghĩ đến những gì.
Đến lúc này, Bạch La La phải thừa nhận, Viên Phong Yên tuy rằng đi khắp nơi để quyến rũ người khác, nhưng mỗi người y quyến rũ đều là hàng top, Hạ Bạch Phong trước mắt, và vài người khác sau này, cũng không trách được tại sao cuối cùng y lại chết trong tay Mão Cửu, còn bị Mão Cửu ăn từng miếng từng miếng vào mồm.
Hai người nói chuyện một lúc, Hạ Bạch Phong lại bảo Bạch La La đi luyện kiếm cùng cậu ta.
Bạch La La suy nghĩ một chút liền đồng ý, đây là lần đầu tiên cậu đến thế giới võ hiệp này, đương nhiên cũng muốn thử cảm giác hiệp khách giang hồ, đao quang kiếm ảnh.
Bạch La La không biết võ công, nhưng lúc này hệ thống mà Cục trang bị cho cậu đã phát huy tác dụng, điều khiển thân thể cậu bắt đầu giao đấu với Hạ Bạch Phong.
Trước khi đi, Bạch La La còn dặn dò Mão Cửu phải đọc sách cho tốt.
Mão Cửu khẽ đáp một tiếng, thấy Bạch La La và Hạ Bạch Phong đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Hắn thu tầm mắt, đưa tay vuốt ve trang sách trắng tinh, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, vẻ u ám trong mắt lại càng đậm thêm.
Nói về Bạch La La và Hạ Bạch Phong, hai người giao đấu mấy trận, đều không phân thắng bại, Hạ Bạch Phong nghi hoặc hỏi: “Hôm nay dường như võ công của Vương gia tiến bộ hơn?”
Bạch La La cười nói: “Trước đây ta đều nhường ngươi.”
Hạ Bạch Phong nói: “Ồ? Vậy hôm nay sao lại không nhường ta?”
Bạch La La không nói gì, hệ thống trong đầu cậu nói với cậu: “Cái kiểu ra vẻ này rất được, còn thêm rất nhiều chi tiết trong đó nữa.” (Đang khen đóng kịch giỏi)
Bạch La La: “Các cậu nói chuyện như vậy có bị trừ lương không?” ( truyện trên app t.y.t )
Hệ thống nói: “Sẽ không, chúng tôi chỉ bị reset.”
Bạch La La: …
Mỗi thế giới cậu đều được trang bị một hệ thống ngẫu nhiên, hệ thống của thế giới trước là một hệ thống băng sơn trầm lặng như gà, cậu hỏi ba bốn câu mới trả lời một câu, còn rất bất cần, rồi cậu yêu cầu đổi một hệ thống nói nhiều hơn, bây giờ xem ra… còn không bằng hệ thống băng sơn kia nữa.
Hạ Bạch Phong thấy Bạch La La lại không nói gì, nghi hoặc hỏi: “Vương gia, hôm nay huynh có vẻ hơi khác thường.”
Bạch La La toàn thân cứng đờ – vai diễn của cậu một khi bị người khác phát hiện ra đã đổi người, coi như nhiệm vụ thất bại.
Bạch La La nói: “Ồ? Chỗ nào khác thường?”
Hạ Bạch Phong nheo mắt cười, cậu ta nói: “Vương gia, huynh sẽ không phải, vẫn đang nghĩ đến Mão Cửu trong phòng chứ?”
Bạch La La: …
Hạ Bạch Phong nói: “Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, có thể làm với người y hệt mình, cũng thú vị đấy chứ.”
Bạch La La trừng mắt nhìn Hạ Bạch Phong, nghĩ thầm: Tôi thật sự không hiểu nổi đám người thời cổ đại các người…