Bạch La La ngồi trong khoang ngủ đông, ngẩn ngơ.
Dung dịch dinh dưỡng đã được rút ra, cậu cũng tỉnh dậy từ giấc ngủ, nhưng vẫn ngồi bất động, đầu óc hỗn loạn.
Ký ức trước khi chết vẫn rõ ràng đến thế, tiếng khóc nức nở của Lê Thiển Thiển, tiếng gầm rú của Mặc Thoát, những giọt nước mắt chết lặng của Lê Quan Sơn. Trước mắt cậu dường như lại hiện lên hình ảnh đóa hồng ngưng đọng thời gian, cùng với những đụn cát trải dài bất tận và những mảng xanh lác đác trên đó, cây của cậu vẫn chưa thành rừng, mà cậu đã ra đi rồi.
Bạch La La không biết mình đã ngồi bao lâu, cho đến khi có người nhẹ nhàng gõ cửa khoang, cậu mới như tỉnh mộng.
“Ai đó?” Bạch La La hỏi.
“La La?” Là giọng của Lý Thiển, cậu ta phụ trách hậu cần ở Cục Hài hoà Xã hội, nên đã sớm biết Bạch La La đã trở về từ thế giới nhiệm vụ.
“Là cậu à.” Nghe thấy giọng Lý Thiển, Bạch La La mới miễn cưỡng cảm nhận được chút quen thuộc với thế giới này, cậu đưa tay lau mặt, thì thầm: “Có chuyện gì sao…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play