Nếu cô nói ra điều ấy, chắc chắn người khác sẽ cho rằng cô cũng đã bị ô nhiễm, thậm chí còn cách ly cô theo đúng quy tắc, mặc dù cô vốn không hề vi phạm gì cả. Bản tính của con người luôn hướng tới việc mưu cầu lợi ích và né tránh rủi ro, không có gì phải trách cứ chuyện này cả.
Nhưng Tô Dung không muốn một mình đơn độc, thế nên cô sẽ không kể ra chuyện đấy. Thứ mà cô có thể giấu được bằng bản lĩnh của mình thì hà cớ gì phải tiết lộ?
Còn về việc liệu bản thân cô có vì bị ô nhiễm mà đưa ra đáp án sai hay không thì Tô Dung chỉ có thể nói rằng mức độ ô nhiễm này chỉ ảnh hưởng đến nhận thức chứ chưa đủ để làm lung lay logic của cô.
Có thể là cô hơi kiêu ngạo, nhưng ai bảo mấy người kia không đủ năng lực để khiến cô đặt niềm tin vào họ? Nếu người ở đây là Bạch Liễm, cô chắc chắn sẽ nói hết mà không giấu gì.
Nghe xong suy luận của cô, ba người còn lại đều rất kinh ngạc. Loại suy luận này tuy không hẳn là quá khó, nhưng manh mối ở đoạn đầu vốn không rõ ràng, phần sau lại cần thêm một chút trí tưởng tượng. Cũng chưa chắc là họ sẽ không nghĩ ra được, nhưng chắc chắn không thể nghĩ ra nhanh như thế.
Như thấy được hy vọng sống sót, Serena vội vàng cầu xin: “Cô thông minh như vậy, chắc chắn còn có thể nghĩ ra cách vượt ải khác nữa đúng không? Chuyện tàn sát lẫn nhau chắc chắn cũng không phải điều mà cô muốn thấy.”
Ngũ Minh Bạch và Peter cũng đang nhìn Tô Dung, Ngũ Minh Bạch chủ động nói: “Cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, không cần phải khó xử. Nếu thật sự không nghĩ ra cách nào khác thì cô cứ dẫn người đang ngất xỉu kia ra ngoài trước, chờ bọn tôi ở sảnh chính.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play