Thấy cô có vẻ ủ rũ, Tiểu Tiêu lo lắng hỏi: "Cậu làm sao vậy? Trông cứ như mất hết tinh thần ấy."
Tô Dung định nói rồi lại thôi, lát sau mới lắc đầu: "Không sao đâu, chỉ là ăn xong thấy buồn ngủ quá, tớ muốn chợp mắt một chút."
Nghe Tô Dung nói vậy, Tiểu Tiêu liền im lặng, ân cần tạo cho cô một không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Tranh thủ thời gian hiếm hoi buổi trưa, Tô Dung gục đầu lên bàn nhắm mắt, bắt đầu sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình.
Kế hoạch trước của cô vốn không có gì sai, lợi dụng danh nghĩa "nhóm dự án quan trọng" để đến nhà máy chế biến vẫn là cách an toàn nhất. Nhưng hiện tại, cô không còn đủ thời gian để chờ đến khi mình được chọn vào nhóm đó nữa.
Nếu không dùng danh nghĩa “nhóm dự án quan trọng” mà vẫn muốn đến nhà máy chế biến một cách an toàn thì chỉ còn cách trở thành nhân viên chính thức ở đó. Mà theo tình hình bây giờ, muốn vào được nơi đó thì hoặc là bị ô nhiễm như người đàn ông đeo kính kia, hoặc là vẫn phải đi từ nhóm dự án quan trọng.
Bị ô nhiễm là điều cực kỳ khủng khiếp, bởi vì dù cô có nuốt thuốc vào tận cổ họng, một khi bị thay đổi nhận thức thì chính bản thân cô cũng có thể móc thuốc ra, không để mình phục hồi lại trạng thái bình thường. Lúc đó chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ cả, kêu trời trời chẳng biêt, kêu đất đất chẳng hay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT