Căn phòng ẩm thấp và tối tăm, máu tươi lênh láng, tóc vương vãi trên sàn, những khúc xương và cánh tay gãy, từng cái được bày ra ngập phòng.
Không khí ngột ngạt không còn sức sống.
Cô gái chết thảm đã nằm trong phòng khách với hình dạng không lành lặn hơn một tháng, nếu linh hồn có tồn tại trên đời này chắc hẳn linh hồn cô ấy đang từng giờ từng phút gào khóc, căm hận nguyền rủa kẻ sát nhân tàn ác và sự hèn nhát của bản thân.
Tại sao hồi còn sống lại cô độc như vậy? Tại sao không thể kết bạn nhiều hơn và giữ liên lạc với gia đình? Tại sao phải sống ở một nơi xa xôi và rẻ tiền như vậy? Rồi tại sao, tại sao lại không có bạn trai khi đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời?
Tại sao không cố hết sức cầu cứu khi phát hiện có người trong phòng đang theo dõi mình?
Và tại sao cô ấy… tại sao cô ấy lại là mục tiêu của tên sát nhân biến thái? Rốt cuộc thì cô ấy đã làm gì sai?
* * * * *
“Nằm trong bệnh viện tâm thần nửa năm, cho dù là người bình thường cũng sẽ có vấn đề.”
“Nguyên nhân cô ấy vào bệnh viện tâm thần là do ảo giác. Chẳng lẽ các anh cho rằng Diệp Tiểu Nhu vào bệnh viện tâm thần là vì Mã Lượng? Cứ cho là vì điều đó, thì cũng không cần phải ở trong bệnh viện tâm thần nửa năm rồi mới ra tay. Tôi thiên về trường hợp là cô ấy tình cờ nhìn thấy nên mới ra tay cứu giúp bà lão tội nghiệp kia, đó mới là chuyện tốt.”
“… Khoan đã, các anh đã bao giờ nghĩ đến một vấn đề chưa? Diệp Tiểu Nhu chỉ được đưa vào bệnh viện sau khi được bác sĩ chẩn đoán là có vấn đề về tâm thần. Sau này, khi cô ấy vô tình làm bị thương một ai, cô ấy hoàn toàn có thể dựa vào giám định tâm thần của bác sĩ đối với mình thay vì vào tù như năm đó, dù sao thì một kẻ mất trí khi phát điên vô tình giết người hoàn toàn có thể được giam trong nhà thương điên cả đời, đó là bệnh viện tâm thần, có chuyện xảy ra thì cũng có gì hiếm lạ?”
“Và điều khó hiểu nhất là, tại sao cô ấy không kháng cáo khi rõ ràng bản thân vì cố gắng cứu người mới phòng vệ?”
Mọi người nhìn nhau thất thần, điều này thực sự rất khó hiểu.
“Hồ sơ nhận nuôi của cô ấy cũng lạ lắm, cô ấy được nhận nuôi từ năm mười tuổi. Một năm sau khi Tiểu Nhu được nhận nuôi, cha nuôi của cô ấy đã qua đời, nghe nói cho dù là quan hệ nhận con nuôi, nhưng tùy ý bỏ rơi vẫn là trái pháp luật. Cô ấy đã ở đâu trước năm mười tuổi? Không có lý nào là thực sự lang thang chứ?”
“Đối với một cô gái thiên tài có chỉ số IQ trên 150 bị bỏ rơi hai lần, việc khác biệt với người bình thường mới là điều thực sự bình thường.”
Trong phòng họp bốn người đồng thời trầm mặc, bọn họ đã gặp qua rất nhiều người kỳ lạ, thế nhưng cô gái mà bọn họ nhìn thấy ngày hôm nay mới là kỳ lạ tới tận cùng, là đối tượng tốt để thảo luận và nghiên cứu.
Lâm Linh đang cầm cốc nước chợt ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình lớn trước mặt: “Sếp, anh thấy thế nào?”
Ba người còn lại đồng thời nhìn vào màn hình ở trung tâm.
Dương Viêm không ở trong văn phòng, nhưng trên cơ bản anh đều biết tất cả những gì xảy ra trong văn phòng, trừ khi đó là chuyện mà anh cho rằng mình không cần biết.
Một giọng nam trầm trầm từ trong màn hình truyền đến: “Tôi đổi chủ đề hội nghị từ lúc nào vậy?”
Lão Mã là người phản ứng đầu tiên, lúng túng hắng giọng: “Đúng rồi, vừa nãy chúng ta chưa thảo luận chuyện này. Thưa sếp, một số khách hàng lớn mà chúng ta tích lũy được đều muốn gặp cậu, khi nào thì cậu trở lại?”
Mỗi khi Dương Viêm đi vắng, cuộc họp video sẽ được tổ chức, suy nghĩ của mọi người khác nhau, họ có thể nói bất cứ điều gì mình muốn, nhưng về cơ bản tất cả đều xoay quanh một điều, ngay cả khi một người nào đó chuyển chủ đề, cũng sẽ nhanh chóng bị họ kéo lại. Hôm nay không biết vì sao chủ đề trò chuyện của mọi người đều là bàn luận về một người khác, mà trong nửa tiếng đồng hồ tám chuyện ấy, Dương Viêm lại chỉ nghe mà không nói một lời nào.
Có thể là không thèm nói.
Lâm Linh đẩy kính mắt, lặng lẽ tắt hết những thông tin về Diệp Tiểu Nhu mà mình vừa tìm được trên máy tính.
“Sếp, anh đang ở đâu? Không thấy anh lộ mặt? Chờ một chút, âm thanh này… anh đang lái xe hả?”
Dương Viêm ậm ừ, trong giọng nói có chút giọng mũi lười biếng, gần đây anh liên tục đi công tác một tháng, hiển nhiên là bận rộn không thể ngủ ngon.
“Về vụ án lớn ở thành phố C, trở lại tôi sẽ xem qua.”
“Là vụ cưỡng hiếp phân xác mới nhất phải không?” Diêm Tiêu Tiêu xoa cánh tay nổi da gà và nói: “Chúng tôi không có hứng thú với loại án này. Tôi nghe nói hiện trường vụ án ghê rợn lắm. Chỉ riêng ảnh chụp trên báo chí đã khiến tôi mơ thấy ác mộng hai ngày liền, nghe nói hiện trường còn kinh hoàng hơn. Hiện giờ toàn bộ những người hàng xóm trong tòa nhà dường như đều bỏ chạy vì sợ hãi rồi. Có người nhìn thấy hiện trường còn sợ đến ngất xỉu.”
Lâm Linh cho biết: “Tôi vừa đăng một bài viết về sự an toàn của phụ nữ độc thân. Có rất nhiều bình luận nói về sự nguy hiểm của những cô gái sống một mình. Thật khủng khiếp.”
Dương Viêm chợt nói: “Lão Mã, đi chuẩn bị hộp thuốc y tế.”
“Sếp, cậu nói cái gì?” Lão Mã nhất thời giật mình: “Ai bị thương? Cậu hả?”
Dương Viêm không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp máy.
“Mau, Lâm Linh, mau định vị xem ông chủ đang ở đâu!”
Lâm Linh nhanh chóng mở laptop, chưa đầy hai phút, cô ấy đã ngạc nhiên thốt lên: “Vị trí của sếp ở gần đây, anh ấy về đến nơi rồi?”
Ba phút trước, ngay tại lúc video bị ngắt, một chiếc ô tô đã yên lặng đậu dưới lầu.
Thời điểm Dương Viêm bước lên cầu thang, cửa đã đóng, anh bấm mã số để mở cửa nhưng tất cả đèn trong sảnh đều tắt, mọi người hẳn đã chạy lên phòng họp ở tầng hai để họp với anh.
Không đúng, còn một người nữa.
Dương Viêm khựng lại, buông bàn tay đang định bật đèn ra.
Anh biết cách bố trí ở đây rõ như lòng bàn tay, cho dù nhắm mắt lại anh cũng có thể đi bộ đến phòng làm việc của mình.
Trong đại sảnh có một người ngoài, người này đang ngồi trên sô pha, thanh âm rất nhỏ, theo nhịp thở của người này, đối phương đã tiến vào giấc ngủ say — hiển nhiên, mấy người bọn họ đã chu đáo tắt đèn tắt âm thanh để người đó có đủ không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Một người có chỉ số IQ có thể trở thành thiên tài, tuy đã sống trong bệnh viện tâm thần nhưng vẫn không thoát khỏi tai họa bị ngồi tù oan.
Khi nghe thấy những điều này, anh vẫn đang lái xe, cơn đau và mùi máu khiến cơ thể anh lúc nào cũng căng thẳng, không thể suy nghĩ được gì.
Anh che lại vết thương, bước đi rất nhẹ nhàng, đi qua chỉ mất khoảng một phút, cũng không quấy rầy giấc ngủ của cô.
Khi một bóng người cao lớn bao lấy cô gái, hô hấp của cô vẫn đều đặn, như thể không biết gì về mọi thứ trước mắt mình.
Cho đến khi— tí tách.
Một giọt chất lỏng màu đỏ tươi rơi xuống đất dọc theo cánh tay của người đàn ông.
Đó là một âm thanh cực kỳ nhỏ.
Tiếng thở nhè nhẹ trong bóng tối bỗng dừng lại.
Một giây sau, ánh mắt Dương Viêm đột nhiên thu hẹp!
Nghe thấy động tĩnh dưới lầu, Giang Thạc đóng sầm cửa văn phòng, nhảy xuống và tiện tay bật đèn.
Có trách thì trách văn phòng cách âm quá tốt, cửa ngoài lại khóa trái, bọn họ cũng buông lỏng cảnh giác, sau khi Giang Thạc xông ra trước, ba người còn lại cũng chạy ra ngoài.
Ánh đèn làm cho cả đại sảnh sáng sủa như lúc đầu, mấy người vừa mới chạy xuống lầu sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh.
Rầm một tiếng, vật trong tay Diệp Tiểu Nhu rơi xuống đất, nhưng cô vẫn duy trì tư thế tấn công, toàn thân cứng đờ như khúc gỗ, ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Một mảng lớn trên chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông bị máu tươi từ vết thương trên cánh tay trái nhuộm đỏ.
Có lẽ ban đầu nó không nghiêm trọng như vậy, nhưng thứ mà cô tấn công là cánh tay trái bị thương của anh, và người đàn ông đã chặn nó theo bản năng, tình cờ là anh đã phòng vệ bằng cánh tay trái.
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, lui về phía sau một bước, lấy tay che miệng vết thương, đau đớn khiến lông mày anh hơi nhíu lại, trên trán lấm tấm mồ hôi mịn.
Anh không nhìn Diệp Tiểu Nhu, nhưng đôi mắt anh lại liếc chiếc mũ bảo hộ vừa mới đập mạnh vào vết thương của mình một cách ẩn ý.
Ngay tại lúc những người khác đều đang đờ đẫn, Dương Viêm cúi đầu, như thể đang cười, anh nói: “Cô nghĩ rằng loại mũ cứng này có hiệu quả để tấn công hơn là bảo vệ chính mình, phải không?”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông, cô vô thức nói: “Chỉ là… chỉ là tiện tay thôi.”
Giang Thạc nổi đóa: “Thuận tiện hành hung người khác sao? Cô ngồi tù vẫn chưa đủ phải không??”
Khuôn mặt của Diệp Tiểu Nhu lập tức trở nên tái nhợt.
Chiếc nón bảo hộ kia rất chắc chắn, đánh vào người rất đau, cô biết bị đánh vào vết thương sẽ có cảm giác như thế nào.
“Trời đất ơi! Cô nhóc này cô làm cái gì vậy!” Diêm Tiêu Tiêu che mặt, sợ hãi hét lên.
Giang Thạc vẫn là người đầu tiên lao tới, cậu ta đỡ Dương Viêm rồi đá chiếc mũ bảo hiểm rơi trên mặt đất ra, cảnh giác và hung ác nhìn chằm chằm vào Diệp Tiểu Nhu, Giang Thạc tức giận đến phát run: “Bỏ tay của cô xuống, lùi lại phía sau!”
Diệp Tiểu Nhu ngay lập tức bỏ tay xuống và lùi lại vài bước.
Cô hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ biết rằng mình đang gặp ác mộng, sau đó cô cảm thấy nguy hiểm đang đến gần… Bản năng khiến cô cầm lấy vũ khí và bắt đầu tấn công trước khi hoàn toàn tỉnh táo, đó là một sự tấn công tàn nhẫn, không hề lưu tình.
“Lão Mã, mau mang hộp thuốc tới, Lâm Linh, cô đi liên hệ với bác sĩ Hứa!”
Lâm Linh nói: “Bác sĩ Hứa vừa nói rằng anh ấy đang trên đường đến đây rồi!”
Không ai quan tâm đến Diệp Tiểu Nhu nữa, mọi người đi đến văn phòng của Dương Viêm, cô ngồi trên ghế sô pha, thất thần nhìn chằm chằm vào chiếc mũ bảo hộ bị Giang Thạc đá vào bên cạnh thùng rác.
Cô rất muốn lấy lại nó.
Nhưng cô không dám, bởi vì thứ đó vừa làm tổn thương một người, một người vô tội bị cô gây thương tích.
Khi bác sĩ Hứa tới nơi, vết thương của Dương Viêm gần như đã được cầm máu.
Lão Mã hùng hùng hổ hổ nói: “Tôi đã nói lần này nên để Giang Thạc đi cùng cậu, má nó rốt cuộc là ai hại cậu ra nông nỗi này??”
“Có gì phải vội.” Dương Viêm tay phải sờ soạng lấy một điếu thuốc, bỏ vào miệng, Giang Thạc định châm lửa cho anh, anh xua tay không cho cậu ta châm thuốc: “Chút thương tích này không đáng để mọi người làm ầm ĩ lên như vậy.”
Vừa vào cửa đã bị Giang Thạc kéo vào trong phòng, bác sĩ Hứa nhìn anh rồi nói: “Vết thương không sâu lắm, tuy nhiên…”
Anh ấy kéo cổ áo của Dương Viêm nhìn qua: “Ai lại đánh lén cậu đây? Bầm tím hết cả vai rồi.”
“Không hổ là bác sĩ Hứa, thậm chí có thể nhìn ra bị đánh lén hai lần.” Lão Mã nói: “Hôm nay là ngày xui xẻo của sếp chúng tôi, ra ngoài đã bị thương, về đến nhà vẫn còn bị người ta đánh.”
“Ai mà to gan như vậy? Đánh ông chủ của anh ở ngay tại đây?” Bác sĩ Hứa há hốc mồm.
Không ai lên tiếng, vừa rồi Lâm Linh lén cho bọn họ xem camera giám sát, tất cả đều nhìn thấy Dương Viêm không bật đèn đi tới, Diệp Tiểu Nhu đại khái là đề phòng… Nhưng phòng bị quá mức, quả thực là quá mức… Chẳng trách cứu người cũng có thể tự đưa mình vào tù, tâm lý phòng bị này mạnh đến mức đáng sợ.
Do bọn họ chủ quan, cứ tưởng để cô nghỉ ngơi ở đó, dù sao cửa cũng đóng rồi, nhưng không ai nghĩ rằng Dương Viêm sẽ trở lại vào lúc này.
Bác sĩ Hứa vừa xử lý vết thương cho Dương Viêm vừa nói: “Tôi vừa nhìn thấy một cô gái ngồi đợi ở tầng dưới. Trông đáng thương ghê. Cô ấy đến để nhờ các anh giúp đỡ sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Đáng thương? Cô ấy không đáng thương chút nào.” Lão Mã cười khổ lắc đầu, nói: “Một người có thể thành công đánh lén ông chủ, anh nói cô ấy có đáng thương không?”
Dương Viêm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lái xe trong lúc bị thương, anh không thể nghĩ nhiều, nhưng anh đã nghe không sót chữ nào trong suốt nửa giờ họ tám chuyện.
Người có thể ở tù hơn nửa năm nếu không có ý thức phòng bị thì không thể ngủ yên, người có thể ở trong bệnh viện tâm thần nửa năm cũng không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
Anh đã từng nhìn thấy Mã Lượng, gã cao 1m8, khỏe như bò mộng, nhưng chỉ thích theo dõi bắt nạt bà già.
Có thể suýt ‘phế’ một người đàn ông như vậy, thật sự không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
“Thưa sếp, người này do Tiêu Ngũ mang tới, anh ta nói là được Thiệu Lương Vỹ – thầy của anh ta tiến cử, muốn tới đây kiếm cơm…”
Lão Mã nhất thời lắm mồm, hai chữ kiếm cơm khiến những người nên nghe lẫn không nên nghe đều nhìn ông ấy đầy ẩn ý.