Cú đá của Tiêu Ngũ không nặng, nhưng Vương Tranh đã vô tình đẩy cửa và ngã vào trong, cậu ấy vội vàng đứng dậy chỉnh sửa quần áo, sau đó lúng túng đối mặt với những người trong phòng.
“Không đến mức tới đây để dạy dỗ người khác đó chứ, Phó đội trưởng Tiêu?” Lão Mã đi tới, lập tức giảm bớt xấu hổ: “Anh phải biết, mọi thứ ở nơi này của chúng tôi rất đắt tiền, mà chú em này hình như cũng không có đủ khả năng để chi trả đâu.”
Văn phòng bên trong không nhỏ, riêng phòng làm việc có bảy cái, trong sảnh có mấy chiếc bàn làm việc, hai người trẻ tuổi từ sau máy vi tính ló ra hóng chuyện.
Vương Tranh lần đầu tiên đến đây nên tò mò nhìn quanh, cậu ấy đã nghe nói rằng môi trường ở đây rất tốt, nhưng không ngờ rằng nó lại tốt tới vậy. Mỗi người đều có văn phòng và không gian riêng, chưa kể cách bài trí đều thể hiện sở thích của chủ nhân, ngoài ra còn có một tủ đựng đầy đồ ăn vặt và đồ uống!
Vương Tranh tưởng rằng Lão Mã chính là ông chủ, vội vàng cúi đầu 180°: “Xin chào, tôi là Vương Tranh thuộc đội cảnh sát hình sự của Cục cảnh sát thành phố, lần đầu gặp mặt xin hãy chiếu cố tôi.”
Lão Mã thân thiết bắt tay với cậu ta: “Xin chào, xin chào, cậu thấy môi trường ở đây của chúng tôi có tốt không? Liệu cậu có cân nhắc đến việc chuyển nghề? Thu nhập cao, rủi ro thấp, năm loại bảo hiểm và một quỹ nhà ở, có phòng làm việc riêng và tiền thưởng cuối năm. Nếu may mắn, cậu thậm chí có thể gặp một vài khách hàng là phụ nữ giàu có, tiền boa là năm, sáu đến bảy, tám trăm nghìn tệ.”
Vương Tranh xấu hổ thu tay lại: “Tôi… Tôi cảm thấy mình vẫn thích hợp làm một người cảnh sát nhân dân.”
May mắn thay, ý thức về danh dự và tinh thần trách nhiệm của một người cảnh sát vẫn còn rất mạnh trong cậu ấy, nếu không thì đúng là động lòng rồi.
“Ông chủ Dương đâu?” Tiêu Ngũ hỏi: “Lại đi công tác sao?”
“Ơ, ông đây không phải ông chủ?” Vương Tranh kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên không phải.” Lão Mã sờ cái đầu hói trung niên gần như trọc lóc của mình, cười nói: “Ông chủ của bọn tôi đẹp trai hơn tôi nhiều.”
Nhắc mới nhớ, ông chủ của công ty này chắc chắn là một huyền thoại, nghe nói bố mẹ anh ấy đều là chuyên gia tâm lý tội phạm, họ từng thành lập Viện nghiên cứu Tâm lý tội phạm, tiền thân của công ty này, mà hành tung của anh ấy là một bí ẩn, hiếm khi gặp được.
Nhưng không chỉ có một mình anh ấy, toàn bộ văn phòng Murphy hoặc là đi công tác, hoặc là sắp đi công tác, thời điểm mấy nhân viên cộm cán tụ hội cùng một chỗ như hôm nay là rất hiếm.
Lão Mã chưa kịp trả lời, Tiêu Ngũ đã đưa ra một loạt câu hỏi: “Các anh có biết vụ án mới nhất chưa? Có thông tin gì có thể cung cấp cho chúng tôi không?”
“Đội phó Tiêu, anh đã nói rằng sẽ không tìm chúng tôi hỗ trợ điều tra án nữa mà.” Diêm Tiêu Tiêu đứng phía sau Lão Mã cười lạnh, bản thân chị đang mặc một chiếc sườn xám mỏng manh, tay cầm một chiếc quạt tinh xảo, những người không biết cứ tưởng chị là diễn viên từ đoàn phim nào đó chạy ra.
“Hợp tác với cảnh sát trong việc điều tra án là điều mà mọi công dân nên làm, thưa cô Diêm.”
“Đây chính là lý do khiến tôi cực kỳ ghét cảnh sát các anh.” Diêm Tiêu Tiêu khoanh tay hừ lạnh: “Văn phòng của chúng tôi có quy định, nếu muốn có tin tức, hoặc là đưa tiền hoặc là đổi chác ngang bằng, cho dù các anh có tới đây thì cũng phải tuân thủ các quy tắc của chúng tôi.”
“Vị mỹ nhân này là bà chủ sao?” Vương Tranh tò mò lẩm bẩm.
Diệp Tiểu Nhu khẽ lên tiếng: “Không phải.”
“Làm sao cô biết là không phải?”
“Chị ấy và Lão Mã là vợ chồng.”
Vương Tranh hít mạnh một hơi, có thật không vậy??
“Làm sao cô biết?”
“Và hẳn là họ còn có một đứa trẻ, nhưng nó… không ở bên họ lúc này.”
Vương Tranh: “Làm sao cô biết??”
Diệp Tiểu Nhu im lặng một lát như có ý khác, ngay lúc Vương Tranh nghĩ rằng cô sẽ nói điều gì đó, Diệp Tiểu Nhu chỉ ung dung nói một câu: “Trực giác của phụ nữ.”
Diêm Tiêu Tiêu rõ ràng cũng không thích Tiêu Ngũ lắm, giống như khi chị ấy nói mình không thích cảnh sát, chị nhấn mạnh từ “quy tắc” đến hai lần, điều này cho thấy Diêm Tiêu Tiêu có ý thức kiểm soát và trách nhiệm mạnh mẽ. Từ lúc Vương Tranh mở cửa, chị ấy vẫn luôn theo sau lưng Lão Mã, hiện tại đứng cạnh ông ấy, hai người đứng ở trước mặt bọn họ giống như một pháo đài kiên cố ngăn cách người ngoài như bọn họ.
Cả hai đều vô thức bảo vệ một nơi, bao gồm cả những người khác ở đây, khi Vương Tranh ngoài ý muốn xông vào cửa, người đàn ông đứng dậy đầu tiên đang dựa vào bức tường trong góc không nói một lời nhìn cô.
Ánh mắt Diệp Tiểu Nhu đảo qua người đàn ông, nhìn về phía căn phòng trong góc, cũng là cánh cửa duy nhất không gắn bất kỳ tấm biển nào trên cửa, hẳn là phòng làm việc của ông chủ công ty, bên cạnh là cầu thang, tầng trên hẳn là càng riêng tư hơn, là nơi để tiếp khách hàng.
“Đổi chác ngang bằng, đương nhiên tôi biết.” Tiêu Ngũ nói không chút để ý: “Tôi đã mang phần thưởng đến rồi. À, trước đây Lão Mã có nói với tôi rằng chỗ mọi người thiếu nhân lực, còn hỏi tôi có người nào trong đội cảnh sát hình sự bị sa thải không, bảo tôi giới thiệu cho một người. Chuyện này thì không rồi, nhưng tôi có dẫn người đến rồi đây.”
Anh ta quay lại và chỉ vào Diệp Tiểu Nhu: “Chính là cô ấy.”
“… Ở đây chúng tôi không cần nhân công.” Lão Mã nhìn Diệp Tiểu Nhu từ trên xuống dưới, kết quả lại bị choáng váng bởi sự bẩn thỉu và khí chất nhân công của cô, ông ấy nói: “Eo ôi tôi nói chứ… cô gái này các anh móc từ đâu ra vậy? Sao mấy người để cổ trông khổ vậy?”
Tiêu Ngũ: “… Đây là một nhân tài do thầy của tôi tiến cử. Cô ấy họ Diệp, tên là Diệp Tiểu Nhu. Cô ấy có thể đánh nhau, vác gạch, đan áo len, đạp máy may, làm việc nhà và có thể làm tất cả các loại công việc chân tay. Mà tôi nghe nói… chỉ số IQ của cô ấy trên 150 đó.”
Nếu như nửa câu đầu khiến mặt bọn họ càng ngày càng đen, thì vế sau chẳng khác nào một tiếng sét đánh ngang tai.
Phản ứng của mọi người đều là, không thể, tuyệt đối không thể.
Dù nhìn thế nào đi nữa, cô gái ăn mặc như công nhân nhập cư này trông không giống thiên tài chút nào. Chỉ số IQ (chỉ số thông minh) của người bình thường phổ biến từ 90 đến 110, trên 130 là vạch chia của chỉ số IQ cao. Người có thể đạt tới trên 140 điểm là đủ để trở thành thiên tài, hoặc gần với thiên tài.
Người có chỉ số IQ từ 160 trở lên vượt trội hơn hẳn người bình thường về khả năng quan sát, trí nhớ, tư duy logic, v.v… và họ có thể là thiên tài trong thiên tài.
Diêm Tiêu Tiêu: “Anh có biết IQ của Einstein là bao nhiêu không? Chỉ vì nhét người vào đây mà thổi phồng tới mức trâu bò như vậy sao, phó đội trưởng Tiêu!” (Lynn: theo mình tìm hiểu thì IQ của Einstein là 160)
Tiêu Ngũ nhún vai, anh ta cũng không tin, vì vậy anh ta đã lén kiểm tra chỉ số IQ của mình lúc trong xe, cũng cảm thấy thầy mình đang nói nhảm: “Tôi cũng không chứng minh được thứ đó, dù sao tôi đã dẫn người đến rồi. Việc ném ra ngoài hay xử lý như thế nào là tùy thuộc vào mấy người. Tiện thể, hãy gửi lời chào đến ông chủ Dương hộ tôi, nếu như… Ý tôi là nếu như anh ta có bất cứ điều gì muốn hỏi tôi, thì vui lòng liên hệ với tôi càng sớm càng tốt.”
Sau khi nói xong, Tiêu Ngũ kéo Vương Tranh chẳng muốn rời ra về, chỉ còn lại một số người trong văn phòng vây quanh Diệp Tiểu Nhu, nhìn cô từ đầu đến chân.
* * * * *
“Phó đội trưởng Tiêu, chúng ta để cô ấy ở chỗ đó thật sự có ổn không?” Vương Tranh hiển nhiên có phần lo lắng, “Cô ấy là một cô gái trẻ đã thoát ly xã hội gần hai năm, lại tứ cố vô thân.”
“Cậu đúng là có thể đồng cảm với bất cứ ai.” Tiêu Ngũ thở dài rồi nói: “Tôi hỏi cậu, điều dễ học nhất trong tù là gì?”
“Kỹ năng sống? Giá trị quan xã hội chủ nghĩa mới?”
“… Tôi đổi cách khác để hỏi cậu nhé, điều không thể học nhất là gì?”
Vương Tranh tỉnh táo lại: “Luật cứng trong tù là nghiêm cấm trao đổi kỹ xảo phạm tội.”
“Vậy cậu cho rằng một người với chỉ số IQ có thể gọi là thiên tài vào tù, cô ta sẽ đi học mấy cái kỹ năng sống chết tiệt sao? Đừng nghĩ đến những điều mà người bình thường sẽ nghĩ đến rồi áp vào những người được gọi là thiên tài. Một khi thiên tài phát điên, họ sẽ trở thành–“
“Kẻ điên. Hoặc là… quái vật.”
Tiêu Ngũ nói hai từ cuối cùng với sự kiêng kị, như thể anh ta sợ rằng nếu bản thân nói to hơn một chút, nỗi sợ hãi ấy sẽ trở thành sự thật.
“Ý của anh là…”
“Hồng Mai – kẻ giết cha bỏ con mười năm trước, Vương Bảo Ngọc – kẻ đã phạm tội bắt cóc hơn chục người, Bàng Quân – kẻ phóng hỏa nhà máy khiến năm người chết và mười tám người bị bỏng nặng… Những nữ tù nhân trong các vụ đại án đó đều ở cùng một phòng giam với Diệp Tiểu Nhu.” Tiêu Ngũ thờ ơ nói: “Chuyện cô ta có vấn đề về tâm thần hay không, chuyên gia hẳn đã giám định qua. Tuy cô ta không có tội, nhưng với chỉ số thông minh của bản thân, Diệp Tiểu Nhu rất dễ dàng có thể minh oan cho bản thân sau khi bị bắt oan. Tới giờ tôi vẫn không thể nghĩ thông, bởi vì một vụ án nhỏ như vậy mà phải vào tù, ấy vậy mà cô ta không vội tìm luật sư, cũng như chưa bao giờ tự minh oan cho mình… Cậu nghĩ một người như vậy sẽ làm gì sau khi ra tù? Chẳng lẽ cả đời đi bê gạch ở công trường?”
Anh ta luôn có cảm giác thầy của mình sẽ không vô duyên vô cớ mà quan tâm đến một người nhiều như vậy, chắc hẳn Thiệu Lương Vỹ phải có lý do để bắt anh ta mang Diệp Tiểu Nhu đến đó.
“Trong văn phòng Murphy chẳng có ai là người bình thường cả. Lão Mã đã lăn lộn ở thành phố C hơn hai mươi năm, ngày xưa gia đình ông ấy đều là những người có danh tiếng có thế lực, mấy năm qua ông ấy không đi theo con đường kinh doanh cũng là chuyện hiếm lạ. Tuy nhiên, nói về việc giao thiệp thì thực sự rất ít người có thể so sánh với ông ấy. Chưa kể còn có Diêm Tiêu Tiêu, quản lý của tụ điểm giải trí lớn nhất thành phố C hơn mười năm trước, những người phụ nữ có thể ra mặt trà trộn ở chốn gió trăng đều là cáo đã thành tinh. Còn cả thiên tài máy tính của họ, hai công ty Internet nổi tiếng nhất ở Trung Quốc năm đó cũng không đào cô ấy đi được, cộng với Giang Thạc, người từng có thể chiến đấu chống lại cả đám người ở chợ đen, những người như vậy, cậu nghĩ có ai là bình thường?”
Đây chính là lý do tại sao, đôi khi những người cung cấp thông tin trong tay cảnh sát không có đủ thông tin, thì họ sẽ nhờ những người này giúp đỡ.
“Bởi lẽ đó, ông chủ của bọn họ thật sự không phải người đơn giản đâu.”
“Đây cũng là lý do anh ta có thể tập hợp nhóm người này lại với nhau.” Tiêu Ngũ thản nhiên nói: “Bất kể ở đâu, cô gái này đều là một quả bom hẹn giờ. Để cô ta ở chỗ của anh ta sẽ an toàn hơn nhiều so với trong bệnh viện tâm thần.”
Rốt cuộc, một khi đã bị chỉ định vào bệnh viện tâm thần thì bất kể người đó có phạm tội gì thì họ cũng không thể trừng phạt được.
Vương Tranh không đồng tình với lời nói của Tiêu Ngũ, cậu ấy vẫn cảm thấy Diệp Tiểu Nhu trông không giống một người sẽ phạm tội. Hơn nữa, lý do cô bị cuốn vào vụ án trước đây là vô tội, rất nhiều người đã bao vây Diệp Tiểu Nhu, cho dù họ có bị cô đánh gãy xương sườn thì cũng là tự vệ. Nếu sau này không có nhân chứng cung cấp chứng cứ mới, có khi Diệp Tiểu nhu còn phải ngồi tù hơn nửa năm nữa, may mắn là cuối cùng pháp luật đã chứng minh cô vô tội. Bản thân cô đã không kháng cáo, cũng không yêu cầu bồi thường dưới bất kỳ hình thức nào, như thể đi tù hơn nửa năm chỉ là một trải nghiệm bình thường.
Tuy nhiên, Vương Tranh không phản bác lại lời của Tiêu Ngũ, dù sao nghề nghiệp của cậu ấy cũng là cảnh sát hình sự, cậu ấy đã nhìn thấy rất nhiều khía cạnh phức tạp của bản chất con người, ngay cả một người bình thường cũng có thể ẩn giấu một mặt tối không rõ trong lòng.
Tiêu Ngũ nói: “Với một người chưa thể xác định là người có nguy hiểm hay không thì cứ giao cho anh ta xem xét đi.”
Vụ án vẫn chưa có đầu mối, anh ta thực sự không còn sức lực để chăm sóc một cô gái đã tách biệt khỏi xã hội được hai năm.
* * * * *
Bên trong văn phòng Murphy.
“Tôi đã tắm rửa hôm qua rồi, bụi bẩn trên người mới dính vào lúc chiều, quần áo hôm qua cũng được giặt sạch rồi, không có mùi hôi đâu.”
Diêm Tiêu Tiêu ngại ngùng dừng lại tư thế hướng về phía Diệp Tiểu Nhu, chị chỉ lấy làm tò mò, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp và sạch sẽ, tại sao cô có thể làm công việc nặng nhọc như vậy trên công trường.
“Cô tên gì? Tiêu Ngũ nhặt cô từ công trường nào vậy?” Lão Mã hỏi với vẻ thông cảm.
Diệp Tiểu Nhu vừa định nói, Diêm Tiêu Tiêu đã cắt ngang, xen vào: “Cô vừa mới nói tôi cùng Lão Mã là vợ chồng, còn có một đứa con, làm sao cô biết?”
Diêm Tiêu Tiêu đã nghe rõ mồn một những lời xì xào to nhỏ của cô và Vương Tranh, lúc này trong mắt chị đầy nghi hoặc.
Diệp Tiểu Nhu đáp: “Chẳng phải trời sinh phụ nữ đã có trực giác rồi sao?”
Diêm Tiêu Tiêu nheo mắt nhìn cô.
Một người phụ nữ như Diêm Tiêu Tiêu nhìn qua có vẻ xinh đẹp, nhưng một khi khuôn mặt ấy tối sầm lại, chị sẽ cho mọi người cảm giác rằng mình khá tàn ác, không ai dám chọc vào.
Diệp Tiểu Nhu không nói, chỉ nhìn chị.
“Thôi được.” Diêm Tiêu Tiêu liếc nhìn Lão Mã.
“Đúng lúc chúng tôi đang thiếu người, nhưng cô có thể ở lại đây hay không thì lời của chúng tôi không được tính. Tất cả mọi người đều phải được ông chủ phỏng vấn trực tiếp, vì vậy trước hết cô có thể ở lại và chờ đợi, nhưng… sao cô lại ăn mặc thế này?”
“Tôi làm việc bán thời gian tại một công trường.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Tôi… vừa mới ra tù, tôi không muốn đến nhà máy để giẫm máy may nữa, cũng không thể làm được nghề gì khác, vì vậy tôi chỉ còn mỗi việc bê gạch.”
Nói xong, cô cẩn thận nhìn biểu cảm của hai người họ.
Trên thực tế, khi Tiêu Ngũ giới thiệu ‘kỹ năng’ của cô, hai người này hẳn đã biết cô từng ngồi tù, nhưng ngay cả khi cô tự nói ra, thì cũng không có sự khinh miệt hay ghê tởm nào trong biểu cảm của hai người họ, nhiều nhất chỉ là tò mò.
Đây cũng là lý do tại sao cô sẽ đến công trường để làm việc.
Chỉ những người dưới đáy xã hội, những người đang làm những công việc nặng nhọc và mệt mỏi nhất, sống ở nơi bẩn thỉu và tồi tệ nhất mới có thể phù hợp với một người như cô.
Ngay cả nửa năm trong tù mà đáng nhẽ cô không phải chịu, nhưng đa số mọi người sẽ không quan tâm đến điều đó, họ sẽ chỉ nghĩ rằng những người ra tù không phải là người tốt.
Người làm việc ở công trường đi làm từ sáng sớm, tan việc xếp hàng chờ cơm trưa, trừ chúi đầu làm việc rồi đặt lưng xuống đất ngủ, những thứ khác đều không liên quan gì đến cô, cho dù có người muốn ‘quấy rối’ cô. Vậy thì cứ chiến thôi, giờ cô chỉ còn lại cái mạng này và cô có thể liều cái mạng này bất cứ lúc nào.
“Đáng thương quá.” Lão Mã thông cảm nhìn cô: “Đừng sợ, chỗ chúng tôi cũng chẳng có ai là người tốt… À không, ý tôi là ở đây không có người xấu.”
Diêm Tiêu Tiêu lườm chồng: “Em phải tắm rửa cho cô gái này mới được, nếu cô ấy cứ như vậy mà vào, ông chủ chắc chắn sẽ đập bàn bảo em cút ra ngoài.”
“Cô tìm chỗ ngồi đi, để tôi đi tìm quần áo cho cô, Giang Thạc, rót cho cô gái này một ly nước.”
Diệp Tiểu Nhu tìm một chiếc ghế sô pha ở góc sảnh vắng và ngồi xuống.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn, người đàn ông đang tựa một bên xem cuộc vui đã đi tới phòng trà nước.
“Nước của cô.”
Giang Thạc đặt nước trước mặt cô, khi cậu ta ngước lên thì thấy đỉnh chiếc mũ cứng trên đầu Diệp Tiểu Nhu, cả người cô đang co ro trên ghế sô pha, gục đầu xuống bất động, cô gái này thế mà ngủ rồi.
Cách đó không xa là cô gái ngồi bên cạnh máy tính, vừa vặn nhỏ âm lượng máy tính vừa nói ‘suỵt’ với Giang Thạc: “Chắc cô ấy đi làm về mệt quá, để cô ấy nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”
Âm thanh tắt máy tính lọt vào tai Diệp Tiểu Nhu, mặc dù cô đang ngủ nhưng những âm thanh đáng sợ kia vẫn từng chữ từng chữ lọt vào tai cô.
Trên màn hình máy tính đang phát bản tin về vụ án giết người hàng loạt gần đây.