Ba chị em ngồi cùng một chỗ, bên cạnh còn có Thái Hoạ, cách xa những người khác. Nghe vậy, Nhàn Nguyệt khẽ nói: “Con cháu Tứ Vương đã đi hết, đây chỉ là mấy kẻ còn sót lại thì có gì đáng xem chứ?”
Lăng Sương bật cười đáp: “Trương đại nhân vẫn đang trên sân, vậy mà muội lại nói thế?”
Quả thật, Trương Kính Trình vẫn đang thi đấu. Dù đọc nhiều sách vở nhưng không ngờ hắn lại khá thành thạo mã cầu. Con ngựa hắn cưỡi cũng rất đẹp, nghe nói quan gia hiện đang muốn nâng đỡ những quan viên xuất thân tiến sĩ mà Trương Kính Trình chính là người đứng đầu nhóm này, tương lai hứa hẹn rộng mở.
Vốn dĩ trận mã cầu chẳng có gì đặc biệt nhưng khi đang chơi, Diêu Văn Long, người vừa xuống nghỉ ngơi lại cưỡi ngựa quay trở lại sân, cười lớn nói: “Bảng nhãn lang, chơi thế này thì nhạt quá. Hay là chúng ta cược hoa, thế nào?”
Trương Kính Trình vốn không ưa nổi cái dáng vẻ phóng túng, lố lăng của Diêu Văn Long. Hắn không những kém xa đám công tử danh chính như Hạ Nam Trinh mà sự ngông cuồng vô độ còn khiến người ta khó lòng chấp nhận. Tuy nhiên, khi nghe Diêu Văn Long đề nghị cược hoa, Trương Kính Trình cũng chẳng lùi bước, đáp lời: “Được thôi.”
Diêu Văn Long cười lớn, vẫy tay ra hiệu cho đám tùy tùng của mình. Trong đó, một tên cầm hai chiếc khăn tay phất phơ bước ra, một chiếc màu lục biếc, chiếc kia màu hồng phấn. Vừa nhìn qua, ai cũng biết đây là khăn tay của nữ nhi. Trương Kính Trình lập tức nhíu mày. Tên tùy tùng buộc hai chiếc khăn lên hai cột trụ, mỗi bên cầu môn một cột, rồi quay lại hỏi Diêu Văn Long: “Diêu công tử, thế này được chưa?”
Diêu Văn Long cười ha hả đầy đắc ý. Trương Kính Trình thấy việc này không khỏi quá đáng, liền hỏi: “Chuyện này là sao? Khăn tay từ đâu mà có?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT