Khanh Vân chắc hẳn đã nghĩ đến điều này nên lấy ra mận thuốc cho nàng mang theo bên mình, để phòng không bị lúng túng khi đi dự tiệc trong vài ngày tới.
Nàng nhìn Nhàn Nguyệt xong, lại thu sách của Lăng Sương lại, cười thở dài rồi để một thứ gì đó dưới cuốn sách của Lăng Sương.
Lăng Sương đang mơ màng nên cũng lười không để ý, đến sáng hôm sau tỉnh dậy sờ vào sách mới phát hiện ra là một viên ngọc lạnh lạnh, tròn tròn, không có gì đặc biệt, đang nghi ngờ thì Nhàn Nguyệt đã nhận ra ngay.
“Thật ngốc.” Nàng ấn nhẹ viên ngọc vào mắt Lăng Sương: “Lấy cái này chườm mắt, dù có sưng như quả đào cũng sẽ nhanh chóng biến mất. Muội không nghe mẫu thân nói gì sao, có một vài tức phụ sống khổ sở, muốn khóc nhưng không thể để ai phát hiện, nếu không trưởng bối biết sẽ mắng, nói ‘Ban ngày ban mặt còn khóc gì, đang nguyền rủa người ta à?’ nên chỉ có thể lấy nước giếng lạnh rửa mặt, làm mắt hết sưng.”
“Muội mau chườm đi, nếu lát nữa mẫu thân biết muội thức khuya đọc sách thì lại mắng muội đó.”
Lăng Sương không thèm để tâm, ném nó sang một bên rồi vội vàng sửa soạn. Bên phía Lâu nhị phu nhân cũng cho Hoàng Tứ nương đến thúc giục.
Hoàng Tứ nương là nha hoàn hồi môn của Lâu nhị phu nhân, là nha hoàn lớn lên với bà từ khi còn là tiểu thư khuê các. Tỷ muội Lâu gia đều kính trọng bà, gọi bà là Tứ di. Hồi nhỏ Lăng Sương nghịch ngợm, gọi bà là Hoàng Tứ Nương, còn đặt cho bà một cái tên là Hoa Mãn Khê, làm người ta vừa bực vừa buồn cười.
“Các vị tiểu thư, đừng chậm trễ, hôm nay là hoa mai yến đó. Các vị đi ăn sáng trước, phu nhân đã mời nương tử chải đầu, ăn xong rồi ở đó chải đầu cũng vậy. Y phục trang sức cũng đều ở đó, muốn mang theo cái gì thì mang theo, đừng để quên ở đây. Đây là chỗ của lão thái quân, chúng ta không thể trông nom hết được. Khăn tay, ngọc bội, trâm cài, tất cả đều mang theo, Tiểu Man, giúp tiểu thư của cô mang đồ lên, Đào Nhiễm, đừng chải đầu nữa, chỉ cần chỉnh sửa một chút là được.”
Bà làm việc cực kỳ trôi chảy, sấm rền gió cuốn, thúc giục nha hoàn thu dọn đồ đạc. Bởi vì tối qua muộn quá nên hành lý vẫn để chung một chỗ, chưa tháo ra, mọi thứ vẫn ở trong viện của Lâu nhị phu nhân, Hoàng Tứ nương như đuổi vịt, đẩy ba tiểu thư ra khỏi noãn các, nhìn các nha hoàn mang đồ đi rồi lấy ra một cái khóa, khóa chặt cửa lại. Nhàn Nguyệt còn chưa chải đầu, tóc để xõa, thấy cảnh này liền nháy mắt với Lăng Sương.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT