Nhàn Nguyệt lấy chiếc khuy từ tay Lăng Sương, lần lượt soi dưới ánh sáng rồi nhíu mày: “Là kiểu khuy phổ biến vào mùa đông năm ngoái ở kinh thành. Lông thú và áo dày khó khâu khuy nên họ dùng móc vuốt. Khuy đồng thế này cũng không hiếm, chắc bọn họ đã gỡ tạm từ áo mình ra. Khi đó sao muội không giữ bọn họ lại? Bắt kẻ gian phải tang vật, ngựa bị thương, áo họ mất khuy. Hai chứng cứ tốt như này đối chiếu, chính là chứng cứ thép hết đường chối cãi.”
Lăng Sương nói: “Tốt thì tốt nhưng quá nguy hiểm… Nếu họ dám làm chuyện này, chắc chắn trong lúc Khanh Vân mất tích đã giấu kỹ chiếc áo bị mất khuy rồi.”
Khanh Vân đáp: “Ta cũng nghĩ vậy nên lúc đó không dám lộ ra, không muốn làm căng lên.”
Nhàn Nguyệt bật cười: “Tỷ còn không muốn làm căng sao? Người ta đã xuống tay muốn giết tỷ rồi…”
Khanh Vân nghiêm giọng: “Không phải như muội nghĩ đâu”. Nàng luôn điềm tĩnh ôn hòa nhưng khi tỏ ra nghiêm nghị lại có một khí chất áp bức khó tả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT