Lăng Sương vốn cho rằng bà chỉ ban thưởng theo lệ thường, nghe bà nói mà lòng buồn thương, dường như thật lòng còn có mấy phần chân thành. Vừa định ngẩng đầu nhìn bà, Cẩm Tú đã kéo tay áo nàng, đưa nàng ra ngoài.
Lâu lão thái quân hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, lại không gọi Lâu tam phu nhân và Ngọc Châu, Bích Châu đến trách mắng, vẫn dùng bữa tối như thường lệ, chỉ khi vào bàn, mới gọi: “Lăng Sương lại đây, ngồi cạnh ta.”
Đây thường là đãi ngộ dành cho Khanh Vân, cả bàn đều vô cùng kinh ngạc, Lăng Sương đi qua ngồi xuống, nàng thì không sao, Nhàn Nguyệt không có ai ngồi cùng, cũng biết Lâu lão thái quân vì sao lại lôi kéo Lăng Sương, liền không vui, hiển nhiên là cảm thấy bà cũng giống như Lâu nhị phu nhân, thiên vị, muốn khống chế Lăng Sương.
Lâu tam phu nhân tuy kinh ngạc, nhưng trên mặt không hề lộ ra, mà tươi cười gắp thức ăn cho Lăng Sương, vô cùng thân thiết.
Nhưng Lâu lão thái quân lại vẫn mặt lạnh như tiền. Bất kể Lâu tam phu nhân nói đùa thế nào, cũng không hề có một chút ý cười. Ngọc Châu, Bích Châu biết rõ chuyện đã bại lộ, đều cúi đầu xuống ăn cơm, trong lòng thấp thỏm không yên.
Quả nhiên, ăn cơm xong, Lâu lão thái quân liền lên tiếng: “Ngọc Châu, Bích Châu tuổi còn nhỏ, thân thể cũng không tốt, về sau không cần mỗi ngày đến trước mặt ta thỉnh an nữa, cơm cũng tự mình ăn ở trong phòng đi.”
Bà thản nhiên nói sắc mặt vẫn không dịu đi chút nào, Lâu tam phu nhân giật mình kinh hãi, cười làm hòa nói: “Sao lại nói ra lời này? Đừng nói thân thể tốt hay không, thỉnh an đều là tấm lòng hiếu thảo của cháu gái. Làm gì có đạo lý con cháu lại tự mình ăn cơm trong phòng, để người ta biết được, thật không hay ho…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT