Vì Nhàn Nguyệt nổi giận mà Khanh Vân lại càng thêm áy náy. Hai ngày sau, nàng ngượng ngùng mang đến một bộ y phục, là nàng làm riêng cho Lăng Sương, nói rằng: "Ta thấy bộ đồ màu chu sa đỏ của muội cũng cũ rồi, nên làm cho muội một bộ mới. Đây là loại gấm Hồi Văn, bền hơn gấm lụa thông thường, dùng để trèo cây hay leo nhà đều được."
Lăng Sương bị nàng chọc cười.
Người đoan trang như Khanh Vân, cũng có lúc áy náy đến mức ngay cả mặt cũng không dám ngẩng lên, thật sự vừa đáng thương vừa đáng yêu. Lăng Sương định trêu thêm một chút, nhưng lại sợ khiến nàng áy náy quá mức, đành thôi, cười nói: "Đừng như vậy, chỉ là chuyện nhỏ mà tỷ đã thế này rồi? Trước đây tỷ cũng đâu ít lần chịu tiếng oan, bị nương mắng thay muội. Tính ra, chắc chắn là muội được lợi."
Khanh Vân vẫn không thể yên lòng, nói: "Thật ra Nhàn Nguyệt nói cũng đúng. Ta đã nói với nương về chuyện đó rồi, lời của bà ấy thực sự không đúng, quá thiên vị rồi."
Tính cách hiếu thuận như nàng mà còn trách mắng Lâu Nhị phu nhân, đủ thấy nàng thực sự tức giận.
Lăng Sương nghe vậy lòng mềm lại, chỉ tiếc Nhàn Nguyệt không có mặt, nếu không mọi người nói rõ ra với nhau thì mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi.
"Được rồi, được rồi, chuyện đã qua rồi, muội thật sự không nghĩ nhiều như vậy."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT