“Thôi bỏ đi, ngươi có thể làm được, ta thì không.” Thái Hoạ chỉ nói một câu như vậy.
Chuyện từ đường, hai người đều ghi nhớ trong lòng, nhận ân huệ của Lâu lão thái quân thì dễ, nhưng với nhân phẩm của Thái Hoạ, từ nay về sau phải coi Lâu lão thái quân như tổ mẫu của mình mà kính trọng, còn phải ghi nhớ ân tình của bà, thật sự quá trái với lòng mình.
Thái Hoạ là người như vậy, có lúc giống Lăng Sương, có lúc lại giống Nhàn Nguyệt, hòa hợp với thế tục, cho nên vận mệnh vẫn chưa đưa ra đáp án, thật sự khiến người ta lo lắng.
Xe ngựa đến phủ Tần gia, trong lòng Lăng Sương vẫn chưa buông bỏ chuyện này.
Nàng biết hôm nay Tần Dực ở nhà, cho nên không đợi tiệc trưa bắt đầu, liền lẻn ra ngoài tìm Tần Dực, hỏi hắn: “Ngươi có thể mời Triệu Kình đến đây được không?”
“Được.” Tần Dực trả lời trước, rồi mới hỏi: “Mời hắn làm gì?”
“Ngươi đừng quản, cứ mời là được. Nhà ngươi nhiều khách nam như vậy, đâu thiếu hắn một người.” Lăng Sương nói: “Coi như ta nợ ngươi một ân tình, ngày khác sẽ trả.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT