Tiệc trưa vừa tan, người đầu tiên lên tiếng bình phẩm như thường lệ chính là Tuân Văn Ỷ.
Nàng ta vẫn còn biết suy nghĩ nên không nói khi các phu nhân còn ở đó, mà kiên nhẫn đợi đến khi các phu nhân đi đánh bài, các tiểu thư tụ tập ở hoa sảnh vườn thược dược trò chuyện vui chơi, lúc đó mới đưa ra phát biểu cao kiến của mình.
“… Đúng vậy, chúng ta không bị tát, không làm rơi khăn tay, cũng chẳng chạy ra đường làm trò cười lúc nửa đêm, sao Quận chúa nương nương lại mời chúng ta cùng dùng bữa chứ?”
Giọng Tuân Văn Ỷ cách nửa khu vườn vẫn có thể nghe thấy, rõ ràng là cố ý nói cho Lăng Sương bên này nghe: “Muốn xem xiếc khỉ đương nhiên phải tìm mấy con khỉ suốt ngày làm trò cười rồi, chỉ sợ khỉ tưởng người khác coi trọng mình, tự coi mình là người thôi.”
Lăng Sương vốn đang xem Nhàn Nguyệt vẽ thược dược bên hòn non bộ, vừa nghe thấy vậy, nắm đấm lập tức ngứa ngáy, nàng nói: “Muội thấy nàng ta muốn ăn đòn rồi.”
“Mặc kệ nàng ta đi.” Nhàn Nguyệt thản nhiên nói: “Chắc là Ngọc Châu ở sau xúi giục, nhà chúng ta không có nội gián, sao mấy chuyện này lại bị truyền ra ngoài? Sở dĩ nói trộm trong nhà khó phòng là vì thế, Tuân Văn Ỷ cũng chẳng có bản lĩnh hay phá hoại được chuyện gì đâu, nếu muội thực sự thấy nàng ta phiền phức, ta tìm cơ hội trị nàng ta là được.”
Lăng Sương cũng biết hiện tại không thể động vào nàng ta nhưng nghe nàng ta đứng đó nói xằng nói bậy, thật sự muốn đánh người, nàng càng cảm thấy cái Thược Dược yến này khiến người ta bực bội, vườn hoa của phủ Tần hầu còn lớn hơn so với những nhà khác, cửa cấm cũng nghiêm ngặt hơn nhiều nhà, cho dù giống như Đồng Hoa yến, tìm được một con ngựa để chơi cũng tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT