Đêm xuống, trong phủ chính Đoạn phủ, một bóng người lặng lẽ lẻn vào.
Đoạn Kính Tùng đang nóng lòng chờ đợi bên trong, bước đi qua lại, theo bóng người kia lướt vào khung cửa sổ vốn đã mở sẵn.
Đoạn Kính Tùng thấy người kia tiến vào, trước tiên thận trọng đóng cửa sổ lại, sau đó quay đầu lại, thấy nam tử đang ngồi nghiêm trang ở vị trí chủ tọa, hốc mắt nóng lên, lập tức quỳ xuống đất: “Hoàng thượng…”
Chỉ thốt ra hai chữ, Đoạn Kính Tùng đã nghẹn ngào, không nói nên lời.
Đôi mắt đỏ hoe, quỳ rạp dưới đất, toàn thân run rẩy nhưng không kìm được tia hy vọng dâng lên trong mắt: “Trời cao có mắt… Hoàng thượng… Hoàng thượng người không sao, thật là… Trời cao có mắt…”
Khuôn mặt vốn bình tĩnh của Triệu Thiên Kích vì giọng nói khàn khàn bi thương của Đoạn Kính Tùng mà cũng trở nên nghẹn ngào, đôi môi mỏng khẽ động, tiến lên đỡ ông ấy dậy: “Năm năm xa cách, Đoạn khanh, khanh vẫn khỏe chứ?”
Đoạn Kính Tùng nước mắt tuôn rơi: “Hoàng thượng… Là lão thần vô năng, năm xưa không nhìn ra Tễ Vương lại có dã tâm như vậy, đáng thương cho những trung thần thời trước là Nhiếp Trung Lang, Lận tướng quân bọn họ. Người thì bị hại, người thì bị giáng chức… Nay triều đình đều là người của Tễ Vương, lão thần… Lão thần…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT