Lục Mạc Ninh dạo bước trên con đường lát đá sỏi trên phố, tiếng nước rả rích vọng lại từ khắp nơi, làn gió lạnh thổi qua, cả màn trời trở nên tĩnh mịch lạ thường.
Hồng Quảng Bình che dù bên cạnh, từ lúc rời khỏi chỗ của Bùi Triều đã không thốt ra một lời nào, Lục Mạc Ninh có thể cảm nhận rõ sự do dự, muốn nói lại thôi của hắn ta.
Màn mưa như ngăn cách họ khỏi mọi phiền nhiễu thế gian: “Ngươi có điều gì muốn nói, thì cứ nói đi.”
Cổ họng của Hồng Quảng Bình hơi khàn, hồi lâu sau, mới rủ mắt, cố che đi vành mắt đã đỏ hoe của mình: “... Đại nhân, ta vẫn luôn nghĩ, nếu, nếu như ta có thể đến sớm chút… Hoặc ta có thể tinh tường mọi sự như đại nhân, hoặc nếu trước đây ta lần theo manh mối lão già để lại điều tra một chút… Hoặc có thể tìm thấy bọn họ sớm hơn, thì có phải sẽ… Sẽ…”
Nói đến đây, tay cầm cán dù của Hồng Quảng Bình siết chặt lại, khớp xương trắng bệch.
Nhưng dẫu có thêm bao nhiêu chữ “Nếu” nữa, thì nay cũng muộn rồi, đã không thể quay đầu lại.
Lục Mạc Ninh: “Đó là con đường mà cậu ta đã chọn, cho dù biết trước mặt là ngõ cụt, vẫn cam nguyện bước vào.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play