Hồng Quảng Bình sững lại một lúc, hiển nhiên là không ngờ tới Lục Mạc Ninh sẽ đột nhiên hỏi về vấn đề này: “Ơ… Đại nhân, sao ngài lại đột nhiên nhớ đến mà hỏi chuyện này? Chẳng lẽ vụ án Bùi Gia đã có manh mối gì rồi sao?”
Lục Mạc Ninh không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn Hồng Quảng Bình đăm đăm, nhìn đến mức cả người hắn ta sởn cả gai ốc, đưa tay gãi sau gáy, cẩn thận nhớ lại: “Cũng qua nhiều năm như vậy rồi, nhất thời thật sự không nhớ ra được, nhưng đại nhân ngài hỏi thế, là hỏi đúng người rồi, nói ra thì, hồi nhỏ thuộc hạ khoảng bảy tám tuổi, cũng từng gặp đứa trẻ đó… Lúc đó lão già thích may y phục bằng da thú cho ta, còn Bùi Hùng kia là thợ săn nức tiếng gần xa, kỹ năng săn bắt rất cừ khôi. Khi đó Huyện nha và Bùi Gia ở cùng một con phố, lão già từng dẫn ta đến đó hai ba lần, nhưng… Cũng chính vì chút giao tình này, mà lão già dốc hết tâm sức vào vụ án của Bùi Gia… Ngay cả mạng sống cũng…”
Hồng Quảng Bình nói đến đoạn cảm động, lau mặt, quay đầu đi, không để Lục Mạc Ninh nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của mình. Lục Mạc Ninh cũng không ngắt lời đối phương, nghe đối phương nói tiếp: “... Đại nhân không nhắc, ta cũng xém quên mất đứa trẻ đó, cũng thật đáng thương, mới năm sáu tuổi, giờ chắc cũng đã đến tuổi nhược quán(*) rồi. Có điều ta vẫn còn chút ấn tượng về đứa trẻ đó, chủ yếu là vì cậu ta không giống người của Bùi Gia, gầy gò yếu ớt, nghe nói lúc còn trong bụng mẹ không được bồi bổ tốt… Vừa sinh ra là sức khỏe yếu ớt rồi, Bùi Hùng ngày đêm vào núi săn bắn, nghe nói là để kiếm tiền mua thuốc cho cậu ta… Nói đến tên, ta thật sự không nhớ nổi tên đầy đủ… Nhưng, hình như từng nghe Bùi Hùng gọi cậu ta là “Triều Triều” hay “Sảo Sảo” gì đó, cũng lâu quá rồi, ta thật sự không nhớ nổi nữa…”
(*) “Tuổi nhược quán”: Thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.
Nếu không phải năm đó lão già vì vụ án của Bùi Gia mà chết, khiến Hồng Quảng Bình phải mất cha từ nhỏ, hắn ta cũng sẽ chẳng nhớ đi nhớ lại đoạn ký ức của Bùi Gia, cũng sẽ không nhớ đến tận bây giờ.
Giọng Lục Mạc Ninh hơi khàn, ngồi đó hồi lâu, mới khàn tiếng sửa lại: “Là Triều. Nhật(日) Triệu(兆) Triều(晁).”
Hồng Quảng Bình ngơ ngác nhìn sang: “Hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT