“Lục Thời Trung, Lục Lương thị, các ngươi có nhận ra người trước mặt này không?” Tân đại nhân cau mày, càng thêm không ưa Lục Lương thị đột nhiên khóc lóc nức nở.

“Bẩm đại lão gia, người này… Là đại nhi tử của thảo dân.” Lục Thời Trung nói, ngẩng đầu nhìn Lục Mạc Ninh, đúng lúc chạm phải ánh mắt hờ hững của Lục Mạc Ninh, y nhìn ông ta hệt như nhìn một người xa lạ nào đó, không hiểu sao, trong lòng Lục Thời Trung lại thấy không mấy dễ chịu.

Biết thế ông ta đã không nghe lời phu nhân, cho dù đại nhi tử này không thân thiết với ông ta nhưng dù sao ông ta cũng là cha của nó, nó thật sự có thể giết cha mình sao?

Nhưng giờ ông ta hối hận cũng đã muộn, chỉ mong cách của phu nhân thực sự có hiệu quả.

“Lục Thời Trung, tân khoa Trạng Nguyên Lục Mạc Ninh tố cáo kế mẫu Lương thị, vì tư lợi cá nhân, không tiếc hạ độc, tráo đổi thân phận để hắn thay nhi tử mình là Lục Thế Minh xuất giá, đồng thời cướp văn thư bổ nhiệm của hắn, định thế chân hắn, chẳng hay ngươi có biết không?” Ánh mắt Tân đại nhân nghiêm nghị, khiến lòng Lục Thời Trung khẽ run nhưng ông ta cũng chỉ có thể cắn răng, ông ta vừa định mở miệng thì bị Lương thị dùng sức kéo lại, nhắc nhở ông ta đừng lỡ lời.

Lục Thời Trung hít sâu một hơi, giả vờ kinh ngạc: “Cái, cái gì cơ? Không phải… Không phải nói là Đại lang tự nguyện thay Minh nhi gả vào phủ Tể tướng sao?”

“Lục Thời Trung ngươi còn dám cãi chày cãi cối?! Tự nguyện gì chứ, nếu tự nguyện, sao lại hạ độc, khiến hắn hôn mê? Và thử hỏi nếu hắn tự nguyện, sao hắn lại tự làm hại mình, cốt để trốn khỏi hôn sự này?” Tân đại nhân vốn có thiện cảm với người đọc sách, huống hồ đây còn là tân khoa Trạng Nguyên do Hoàng đế đích thân khâm điểm sắc phong, nếu xử lý chuyện này không tốt, e rằng sẽ khiến Hoàng đế không thích lây mình, mà một khi Hoàng đế không thích, con đường làm quan của ông ấy cũng sẽ chấm dứt từ đây.

“Chuyện này… Chuyện này thảo dân thật sự không biết, phu nhân chỉ nói với thảo dân, Đại Lang tự nguyện, thằng bé và Nhị công tử nhà họ Tấn tình đầu ý hợp, nguyện ý gả cho Nhị công tử, cầu mong thảo dân thành toàn cho họ, lúc đó thảo dân quá tức giận, thấy thằng bé chẳng màng công danh, quá đỗi si tình, nên mới sinh giận nhốt thằng bé vào từ đường đó chứ, càng không muốn gặp thằng bé nhưng không ngờ… Lương thị, chuyện này rốt cuộc là thế nào?!” Lục Thời Trung giận dữ quát nhưng trong lòng lại không chắc, đây là cách mà ông ta và Lương thị đã bàn bạc trước khi đến đây, nếu thật sự thừa nhận, hãm hại tân khoa Trạng Nguyên, lừa dối thánh thượng, đây chính là tội diệt cửu tộc, dù thế nào cũng không thể thừa nhận.

“Lão, lão gia… Thiếp cũng không biết, chuyện này, chuyện này đều là Từ ma ma nói với thiếp, lúc đó thiếp cũng bị tình cảm của Đại Lang làm cảm động nên thiếp mới gật đầu đồng ý, không ngờ… Sao lại đột nhiên thành ra thế này vậy chứ? Đại Lang à, chuyện này… Chuyện này có phải có hiểu lầm gì hay không? Mẫu thân dù có gan lớn đến đâu, cũng nào dám đối xử với con như vậy?” Lương thị và Lục Thời Trung một người hát một người họa, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Mạc Ninh, dáng người bà ta nhỏ nhắn, tuy đã ngoài ba mươi nhưng vì được chăm sóc kỹ càng nên thoạt trông vẫn như thiếu nữ mười tám, dáng vẻ liễu yếu đào tơ, nhỏ bé khiến người ta không khỏi thương cảm, lại một đoạn khóc lóc như vậy, quả thực khiến ba phần dân chúng bên ngoài tin tưởng, nhìn nhau nghi ngờ, ủa chuyện gì vậy nè?

Chẳng lẽ… Lục lão gia và Lục Lương thị này thật sự không biết sao?

Lục Mạc Ninh lạnh nhạt nhìn Lương thị diễn trò, đáy mắt không gợn sóng, chỉ có khóe miệng của y hơi nhếch lên, mang theo sự chế giễu không dễ nhận ra, y đã đoán được bảy, tám phần ý định của Lương thị, y chỉ muốn để Từ ma ma bên cạnh nhận hết mọi tội lỗi, kiếp trước khi y vạch trần bà ta, bà ta đã dùng chiêu này rồi, mà giờ đây nhìn lại, y lại thấy khá thú vị đó chứ, y đương nhiên sẽ vui vẻ để bà ta diễn hết trò, y cứ coi như đây là một trò tiêu khiển, xem cho thỏa ý. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Tân đại nhân cau mày: “Hiểu lầm ư? Chẳng lẽ các ngươi thật sự không biết gì sao?”

Lương thị nước mắt lưng tròng, dập đầu với Tân đại nhân, tình ý chân thành: “Đại nhân, dân phụ thật sự không biết, dân phụ cũng chỉ nghe Từ ma ma nói, bà ta vốn là vú nuôi của nhi tử, vẫn luôn cưng chiều ấu tử, e rằng… Chuyện này có hiểu lầm gì chăng.” Lời nói của Lương thị cố tình nhắc đến Từ ma ma, khiến Tân đại nhân không thể không chú ý, ông ấy trầm ngâm suy nghĩ, đập mạnh vào kinh đường mộc: “Người đâu! Đưa Từ ma ma lên!”

Từ ma ma rất nhanh đã bị đưa lên, chính là bà ma ma đi theo kiệu hoa trước đó.

Từ ma ma tiến lên, quy củ quỳ xuống, sắc mặt bà ta tái nhợt, trước tiên dập đầu với Tân đại nhân: “Lão nô Từ thị bái kiến thanh thiên đại lão gia!”

Tân đại nhân: “Từ thị, bản quan hỏi ngươi, ngươi có quen biết hai người quỳ bên cạnh không?”

Từ ma ma đáp: “Tất nhiên là lão nô quen biết, là lão gia và phu nhân của lão nô.”

Tân đại nhân lại hỏi: “Vậy, người này ngươi có quen không?” Lần này Tân đại nhân chỉ vào Lục Mạc Ninh.

Từ ma ma nhanh chóng liếc nhìn Lục Mạc Ninh, rồi cúi đầu thật sâu: “Bẩm đại lão gia, lão nô quen biết, là đại công tử nhà lão nô, Lục… Lục đại công tử.”

“Đã quen biết, sao trước đó ở trước cửa Tấn tướng phủ, ngươi lại một mực nói hắn là Nhị công tử nhà ngươi?” Tân đại nhân đột nhiên đập mạnh vào kinh đường mộc, dọa Từ ma ma giật mình, sắc mặt bà ta cũng tái nhợt đi.

“Chuyện này… Chuyện này… Lão nô tuổi đã cao, mắt mờ, vì người xuất giá là Nhị công tử nên mới cho rằng… Chắc chắn là Nhị công tử, lão nô không biết gì hết? Đại lão gia làm chủ cho lão nô!” Từ ma ma đột nhiên mở miệng khóc lóc thảm thiết, khiến dân chúng bên ngoài đổ xô vào xem, không biết đây cuối cùng là vở kịch nào.

Lúc này… Lương thị quay người lại, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Từ ma ma: “Từ ma ma, ngày thường ta đối xử với ngươi không tệ, trước đó không phải ngươi nói với ta, nói Đại Lang và Tấn nhị công tử tình chàng ý thiếp nên mới cam tâm tình nguyện thay Nhị Lang xuất giá sao? Sao, sao đột nhiên lại khác rồi? Ngươi nói cho ta biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Lương thị diễn tả một cách trọn vẹn hình ảnh đau đớn tột cùng, đau lòng vì bị lừa dối, dân chúng bên ngoài cũng dần hạ giọng, chẳng lẽ… Thực sự là họ hiểu lầm rồi chăng?

Lương thị này… Thật sự không biết gì cả sao?

Từ ma ma nghe vậy, đột nhiên ánh mắt lóe lên, rõ ràng là có vấn đề nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Không, không… Lão nô không biết gì hết, không biết gì hết!”

Nhưng dáng vẻ của Từ ma ma khiến người ta nghi ngờ, cộng thêm lời nói của Lương thị, Tân đại nhân đột nhiên đập mạnh vào kinh đường mộc: “Ngươi đúng là một ả đàn bà đanh đá, xem ra là không thấy quan tài thì không đổ lệ, người đâu… Kéo xuống đánh hai mươi đại bản!” Nói xong, định rút lệnh bài từ ống tre trên án quăng xuống nhưng vừa dứt lời, Từ ma ma đã sợ hãi quỳ xuống: “Thưa đại nhân đừng đánh đừng đánh! Lão nô khai! Lão nô sẽ nói hết!” Từ ma ma cúi đầu, Lục Mạc Ninh lạnh lùng nhìn cảnh này, mày kiếm cau lại, trên khuôn mặt thiếu niên còn non nớt lộ ra một tia lạnh lùng khó nhận ra.

“Nói!” Tân đại nhân quát.

“Lão nô… Chuyện này… Đều là do một mình lão nô làm, lão gia và phu nhân, quả thực là… Không biết.” Từ ma ma quỳ ở đó, toàn thân run rẩy, giọng nói cũng không thành tiếng nhưng Lục Mạc Ninh biết, Lương thị thường dùng chiêu này, bà ta nắm giữ khế bán thân của những người hầu này, Từ ma ma này là bà ta mang theo khi xuất giá, không chỉ riêng Từ ma ma, mà cả phu quân của bà ta, con trai của bà ta, miễn là người hầu Lục gia, thì đều bị Lương thị nắm chặt trong lòng bàn tay, e rằng… Lần này Lương thị định để Từ ma ma trở thành một quân cờ bỏ đi.

“Ngươi hãy nói rõ ràng ra xem nào, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Tân đại nhân lại tin thêm vài phần, ánh mắt sắc bén, lời nói gấp gáp.

“Chuyện này, đều là do một mình lão nô làm, Nhị công tử nhà họ Tấn ngày đó để mắt đến Nhị công tử nhà ta, liền sai người đến cầu hôn, nhà họ Lục chúng ta sao có thể sánh bằng quyền thế nhà họ Tấn, trong lúc sợ hãi, lão gia và phu nhân đành phải đồng ý nhưng Nhị công tử phải cưới vợ sinh con, sao có thể đồng ý? Song cuối cùng vì sợ liên lụy đến nhà họ Lục nên đành phải cắn răng chấp nhận, chỉ là… Lão nô là vú nuôi của Nhị công tử sao có thể đành lòng nhìn cả đời Nhị công tử bị hủy hoại được cơ chứ. Đúng lúc này, lão nô nghĩ đến Đại công tử… Đại công tử vì có hiềm khích với phu nhân, cho rằng phu nhân đã cướp mất sự sủng ái của lão gia nên luôn đối đầu với phu nhân, lão nô cũng không thích vị Đại công tử này, thế là dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, lão nô nói với phu nhân rằng Đại công tử thích Nhị công tử nhà họ Tấn, cầu xin phu nhân thành toàn cho, nguyện thay thế xuất giá. Cho đến ngày xuất giá, lão nô bỏ thuốc mê Nhị công tử và Đại công tử, rồi đánh tráo người, vốn nghĩ hai vị công tử trông cũng giống nhau vậy nhưng không ngờ… Vẫn bị phát hiện. Những chuyện này đều do một mình lão nô làm, xin đại nhân đừng oan uổng cho lão gia và phu nhân… Bọn họ đều là người vô tội.” Lời của Từ ma ma vừa dứt, cả bên ngoài công đường lập tức lại nổ tung.

“Chuyện này… Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ thật sự là lão nô này giấu chủ tử làm chuyện xấu xa này?”

“Cũng chưa biết chừng, dù sao lão nô này cũng đã tự nhận rồi…”

“Cơ mà không ngờ tới hen, vị tướng gia này lại vì nhi tử mình mà ép nam tử làm vợ, thật là… Không ngờ tướng gia lại là loại người như vậy!”

“Đúng vậy đúng vậy, thật không ngờ…”

“...”

Lương thị nghe thấy tiếng người bên ngoài công đường, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, rất tốt, chỉ cần mọi người tin là do Từ ma ma làm, bà ta sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu bà ta, dù sao bây giờ bà ta đã đắc tội với Tấn tướng gia, chi bằng liều một phen, đến lúc đó, ngược lại có thể khiến dư luận ép tướng gia thả nhi tử bà ta về.

Bà ta không muốn để Minh nhi đi làm nam thê cho người khác, bà ta còn chờ bế đại tôn tử!

Nhưng Lương thị rõ ràng đã mừng quá sớm, Lục Mạc Ninh chế nhạo nhìn bà ta một cái, khóe miệng lạnh lùng cong lên, đúng là trong tình huống này y không tiện mở miệng, dù sao, y là tử, người quỳ trước mặt y, một là thân phụ, một là kế mẫu, thánh thượng đương kim trọng hiếu, lấy hiếu trị quốc, cho dù y có lý nhưng chỉ cần do y nói ra thì có lý cũng sẽ bị chữ hiếu đè đầu.

Cơ mà nếu có người khác tới nói…

Thì tình hình sẽ khác rồi.

Lục Mạc Ninh tính toán thời gian, ước chừng cũng không sai lệch lắm, quả nhiên, đúng lúc bên ngoài công đường đang bàn luận sôi nổi, Tân đại nhân cũng có ý tin rồi thì đột nhiên, bên ngoài công đường có mấy người sải bước đi tới, người đi đầu, chính là Tấn tướng gia một thân triều phục uy nghiêm, vẻ mặt đầy tức giận, mà sau lưng ông ta, là mấy gia đinh đi theo, mà trong tay mấy gia đinh này còn trói gô mấy người nữa, đi về phía đại đường.

Đi đến đâu, mọi người đều tránh đường đến đó.

Lục Mạc Ninh nhìn, từ từ đứng dậy, liếc nhìn Lương thị một cách hờ hững: Kế mẫu, trò hay bắt đầu rồi đây.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Lục Mạc Ninh, Lương thị lén lút trừng mắt nhìn y, chỉ là đối diện với đôi mắt phượng âm u của Lục Mạc Ninh, trong lòng lại lạnh lẽo, thân thể bà ta run lên, bà ta vừa định nói gì đó thì sau lưng đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tấn tướng gia: “Tân đại nhân, lão phu mang đến đây mấy nhân chứng, không bằng đại nhân nghe trước rồi hẵng phán quyết sau.”

Nghe thấy giọng nói nọ, Lương thị và Từ ma ma theo phản xạ quay đầu lại nhưng khi hai người nhìn thấy những người bị áp giải thì sắc mặt đều thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play