Tấn Bác Vũ cũng biết rằng người trước mặt này không thể cưới được nhưng nhà họ Lục đã dám tính kế hắn ta thì cũng phải có gan chịu cơn thịnh nộ của hắn ta!

“Đương nhiên rồi, chuyện này phụ thân nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con.” Ánh mắt Tấn tướng gia thâm trầm, vừa định phất tay cho quản gia đến nhà họ Lục thì bị Tấn Bác Vũ ngăn lại.

“Tâm ý của cha, con hiểu rõ nhưng hôm nay là ngày con thành hôn, nào có lý do gì lại dừng giữa chừng, nếu nhầm tân nương, vậy thì phải để đúng người đến, tiếp tục bái đường với con!” Lục Thế Minh kia không muốn gả cho hắn ta sao? Vậy thì hắn ta phải nhất định cưới cho bằng được!

Lục Mạc Ninh nhìn về phía Tấn Bác Vũ, y hiểu được ý tứ của đối phương.

Ánh mắt y tối sầm lại, một công tử bột như Tấn Bác Vũ, bị mất mặt như vậy, hắn ta đương nhiên phải đòi lại công bằng, kiếp trước cũng vậy, đối phương biết mình bị lừa nhưng lúc đó đã ba năm trôi qua, hắn ta đã không còn nặng lòng với chuyện này, nên cũng không truy cứu.

Nhưng sau đó, hắn ta lại không tha cho những người này.

Lúc này, Lục Mạc Ninh lại mong chờ nếu người được gả đến là Lục Thế Minh thì Tấn Bác Vũ này sẽ đối xử với cậu ta như thế nào.

Nhưng nghĩ đến người kế mẫu kia, y không tin đối phương sẽ dễ dàng chịu trói như vậy, người đó, giỏi nhất là giả vờ đáng thương.

Lục Mạc Ninh cười lạnh một tiếng, khi y ngẩng đầu lên, đáy mắt đã khôi phục lại sự trong trẻo của thiếu niên, ngăn Tấn tướng gia lại, hạ giọng nói: “Tướng gia, chỉ sợ nếu cứ thế mà qua đó, kế mẫu chưa chắc đã nhận, ngược lại còn cắn ngược một cái, đến lúc đó đổ lỗi cho người khác, chỉ sợ…”

Lúc này Lục Mạc Ninh không thể làm gì nhưng không có nghĩa là y không thể khiến cho người kế mẫu tốt của mình thêm phiền phức, làm cho bà ta phải giảm mấy năm tuổi thọ.

Tấn tướng gia lăn lộn trên triều đình đã nhiều năm, Lục Mạc Ninh nhắc nhở một cách nhẹ nhàng như vậy, ông ta lập tức hiểu ra.

Nhìn chằm chằm vào Từ ma ma đang run rẩy, con ngươi khẽ chuyển động, rõ ràng không phải là người tốt bụng, tâm tư thâm sâu, sắc mặt Tấn tướng gia lập tức trầm xuống, vẫy tay, trước tiên hạ giọng phân phó.

Những người khác nhìn thấy cảnh này cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Tấn tướng gia đang an ủi Trạng Nguyên lang, đối với thiếu niên thanh tú kia, càng thêm thương xót.

Đây chính là tân Trạng Nguyên, còn là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất của nước Triệu bọn họ trong những năm gần đây, không thể cứ thế mà bị hủy hoại như vậy được.

Không ngờ lại bị người kế mẫu độc ác gả cho người khác làm nam thê, đây lại còn là một quan lớn nữa, sao có thể như vậy chứ?

Nhất định phải đòi lại công bằng!

Sau đó, mọi người nghe Tấn Bác Vũ nói, lập tức nghĩ lại, cũng đúng, nếu tân nương đã sai, vậy thì đổi lại là được. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Từ ma ma lại tái mặt: Nhị công tử nhà bà ta tốt như vậy, sao có thể gả cho người khác làm nam thê? Sao có thể như vậy được?!

“Nhị gia, nhị gia, chuyện này… Chuyện này không ổn đâu.” Từ ma ma quỳ rạp xuống muốn cầu xin.

Từ ma ma bị Tấn Bác Vũ đá một cước: “Cút!” Dám để hắn ta mất mặt trong ngày đại hôn, trở thành trò cười cho cả kinh thành thì phải chịu hậu quả này!

Tấn tướng gia nghĩ lại cũng thấy đúng, giờ đã ầm ĩ như vậy, phủ Tướng quân của ông ta chỉ sợ sẽ trở thành đề tài bàn tán khắp kinh thành, giờ có thể cứu vãn một chút, chính là cưới người ban đầu về.

Chỉ là nghĩ đến việc nhà họ Lục dám hành động như vậy, khiến Tấn tướng gia vô cùng bất mãn nhưng nhìn lại Lục Mạc Ninh chính khí ngời ngời, thật sự rất muốn kết giao với Trạng Nguyên lang này, Hoàng thượng vô cùng xem trọng y, tiền đồ của y trong tương lai không thể đong đếm được.

Ông ta vốn cũng chỉ vì muốn kết giao với Trạng Nguyên lang này mới đồng ý hôn sự với nhà họ Lục, giờ thì… Chẳng phải là một cơ hội sao?

“Vũ nhi nói không sai, nếu đã như vậy, quản gia, kiệu hoa quay lại nhà họ Lục đón người, mang theo một đội cận vệ, mang theo cả hôn thư.” Hôm nay cho dù không gả thì cướp, bằng cách nào cũng phải cướp người về.

Ông ta muốn xem, nhà họ Lục làm cách nào để không giao người ra?

“Vâng, lão gia, lão nô lập tức đi làm ngay.” Quản gia nhà họ Tấn theo hầu Tấn tướng gia hơn ba mươi năm, đoán được ý của Tấn tướng gia, lập tức dẫn người đi.

“Người đâu, đích thân đưa Chu đại nhân, Lục đại công tử đến Hình bộ, đợi sau khi bái thiên địa, lão phu cũng sẽ đích thân đến Hình bộ một chuyến. Chuyện này, lão phu cũng phải đòi nhà họ Lục một câu trả lời.” Tấn tướng gia đi về phía Lục Mạc Ninh, ý tứ rất rõ ràng, chuyện này, ông ta coi như bảo vệ Lục Mạc Ninh rồi.

Lục Mạc Ninh quay người rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Vở kịch hay mới chỉ vừa bắt đầu, kế mẫu, hy vọng kiếp này ngươi cũng có thể giống như kiếp trước, sống thêm được ba năm nữa.

Chu đại nhân về Hình bộ trước, báo cáo với quan trên là Hình bộ Thượng thư Tân đại nhân, vì gần đây kinh thành xảy ra một vụ án lớn, Tân đại nhân vẫn luôn ở ngoài xử lý nên đã từ chối lời mời của Tấn tướng gia, không ngờ vừa từ phủ Định quốc công trở về, đã nghe được chuyện này, kinh ngạc không thôi.

“Lời này là thật sao? Lương thị này thật sự độc ác như vậy, dám hãm hại mệnh quan triều đình?”

Đây là chuyện lớn, nếu để Hoàng thượng biết được, chỉ sợ…

“Hạ quan không dám giấu giếm, giờ Trạng Nguyên lang đang ở đại đường, lát nữa Lục lão gia, Lục Lương thị sẽ đến, chuyện này Tể tướng cũng đã biết, lát nữa sẽ đến.” Chu đại nhân kể sơ qua chuyện này, nghe xong Tân đại nhân chỉ thấy đau đầu. ( truyện trên app T•Y•T )

“Thật là hồ đồ, Lương thị này gan lớn thật, dám lừa gạt Hoàng thượng, chẳng lẽ bà ta không sợ tội khi quân sao?” Tân đại nhân mấy ngày nay vì vụ án của phủ Định quốc công, đã sớm sốt ruột đến mức đầu óc căng thẳng, kết quả lại xảy ra chuyện này, quả thực rất đau đầu: “Ý của Tướng gia thế nào?”

“Tướng gia thiên vị Trạng Nguyên lang, cũng đã cho người đi đón Nhị công tử nhà họ Lục về phủ. Chỉ là sau này chỉ sợ… Nhị công tử này sẽ không được tốt đẹp gì.”

“Được rồi, bản quan biết rồi.” Dù sao Tướng gia cũng đã không sợ bị mất mặt, ý tứ cũng đã biết, ông ấy cũng không lo lắng gì nữa nên xử thế nào thì xử thế đó.

Lục Mạc Ninh trên đường đi đã uống thuốc giải của Điền thái y, lại nghỉ ngơi ở đại đường Hình bộ nửa canh giờ, đã không sao rồi.

Y thong thả bước vào đại đường, bước chân vững vàng nhàn nhã, phong thái phi phàm, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào người khác, khiến người ta cảm thấy lạnh cả người nhưng nhìn lại, lại thấy chỉ là một thiếu niên tuấn tú.

Y cụp mắt, ngón tay vô cảm vuốt ve chuỗi hạt đàn hương trên cổ tay, chuỗi hạt này y đã đeo hơn mười năm, là di vật mà mẫu thân để lại cho y, từ nhỏ y đã đeo.

Trong đầu y thoáng qua con rắn đen nhỏ kia, y lại chạm vào chuỗi hạt nhưng không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào truyền đến trong đầu nữa.

Một tiếng gió thổi vang lên, Tân đại nhân mặc quan phục chính nhị phẩm từ hậu đường bước vào, nha dịch cũng chia ra hai bên, nha côn gõ xuống mặt đất, uy nghiêm trang trọng.

Lục Mạc Ninh đứng giữa đại đường, thân hình cao lớn, lạnh nhạt thanh lãnh, chỉ là chiếc áo cưới trên người lại vô cùng bắt mắt.

Tân đại nhân vỗ mạnh vào kinh đường mộc(*): “Người dưới điện là ai?”

(*) “Kinh đường mộc”【惊堂木】: Là một dụng cụ bằng gỗ, thường là một miếng gỗ hình chữ nhật nhỏ, được các quan lại thời xưa ở Trung Quốc sử dụng trong lúc xét xử tại công đường. Khi muốn ra lệnh, nhấn mạnh lời nói, hoặc cảnh cáo bị cáo và người có mặt tại công đường, quan sẽ đập mạnh miếng gỗ này xuống bàn để gây tiếng động lớn, tạo uy nghiêm, thu hút sự chú ý.

“Hạ quan Lục Mạc Ninh, tân nhiệm huyện lệnh thất phẩm Giang Thất trấn, mười ngày sau sẽ đi nhậm chức.” Lục Mạc Ninh có công danh trong người, không cần quỳ xuống, chắp tay thong thả hành lễ.

Trong đầu y tự động lọc thông tin về vị Tân đại nhân này, chính nhị phẩm Hộ bộ Thượng thư, là người chính trực nhưng năng lực không đủ, không đảm đương nổi chức Thượng thư này nhưng trong tâm lại không có chút tư tâm nào, là một vị quan tốt, chỉ tiếc là… Đại Triệu năm thứ tư, tức là năm nay, vì vụ án Thế tử phủ Định quốc công bị hại, đã phán sai án, định oan, đắc tội với Định quốc công, bị mười ba vị quan viên liên danh dâng sớ luận tội, ba tháng sau bị giam vào đại lao, lưu đày hai năm, chết trên đường đi đày.

Mà trước mắt, vị Tân đại nhân này còn chưa biết chuyện sẽ xảy ra ba tháng sau, ông ấy cũng có ý muốn kết giao với Trạng Nguyên lang này: “Người đâu, ban ghế.”

Cho nên khi Lục lão gia cùng Lương thị đến, liền nhìn thấy trên điện Hộ bộ Thượng thư Tân đại nhân uy nghiêm ngồi đó, dưới điện Lục Mạc Ninh mặc áo cưới ngồi nghiêng, bên ngoài điện thì vây quanh không ít bá tánh nghe tin mà đến, nhìn thấy Lương thị thì thì thầm thầm.

“Nghe nói đây chính là kế mẫu nhà họ Lục, thật là nhẫn tâm, thế mà lại đem Trạng Nguyên lang làm nam thê thay cho đứa con vô dụng của bà ta đi gả, còn muốn trộm mận thay đào, đúng là độc ác…”

“Đúng vậy, Lục nhị công tử kia ngoài một khuôn mặt ra thì kiêu ngạo ngang ngược, không ít lần bắt nạt người khác, nghe nói thư viện cũng chẳng đi được mấy lần, thế mà còn muốn làm quan sao?”

“Con mình không thi đỗ, thế mà lại muốn chiếm đoạt công sức của người khác.”

“Nói đến thì, Lục lão gia không quản sao? Dù sao cũng là đích trưởng tử của mình, còn là Trạng Nguyên lang.”

“Ngươi không biết rồi, có kế mẫu thì sẽ có kế phụ, ngươi không biết đâu, đệ đệ của thê tử ta cũng là thư sinh của Thúy Vân thư viện, trước đây hắn đã từng nhắc đến, Lục đại lang này trước đây vẫn luôn giả ngốc, trước đây thi cử đều chỉ vừa đủ qua, lúc trước sau khi thi đỗ cử nhân, Lục nhị lang đã dẫn người đến Thúy Vân thư viện gây sự mấy lần, chính là không muốn để đại công tử này tiếp tục, sau đó ngay cả tiền bạc cho y học ở thư viện cũng không đưa nữa, đại công tử này liền thu dọn đồ đạc về nhà, vốn tưởng rằng là phải bỏ dở con đường đọc sách, không ngờ đại công tử này lại đỗ Trạng Nguyên…”

“Lương thị này lại độc ác như vậy sao? Không phải nói rằng năm đó mẫu thân của đại công tử này gả cho Lục lão gia, của hồi môn đầy đủ một trăm kiệu sao, cho dù đại công tử này không làm gì, cũng đủ vinh hoa phú quý cả đời rồi, sao ngay cả tiền đi thư viện cũng không có?”

“Bị cắt xén rồi, nghe nói đại công tử này trước đây ở thư viện, còn phải chép sách cho tiên sinh để kiếm chút tiền mua bút mực giấy tờ nữa đấy.”

“...”

Tiếng bàn tán của mọi người truyền vào tai Lục Thời Trung, khuôn mặt già nua của ông ta xấu hổ vô cùng, hung hăng trừng mắt nhìn Lương thị bên cạnh, ông ta đã sớm nói với bà ta rồi, đừng quá hà khắc với Lục Mạc Ninh, bà ta thì hay lắm, coi lời ông ta như gió thoảng bên tai!

Giờ thì hay rồi, không những không chiếm được chút lợi nào, ngược lại còn bị vạch trần!

Mất mặt khắp cả kinh thành.

Trước đây ông ta đã nói chuyện này không ổn nhưng Lương thị thì thầm bên tai ông ta, nói đứa con này chẳng thân thiết gì với họ, nếu để nó thật sự bay cao, sau này nếu trả thù họ, cơ nghiệp to lớn của Lục gia này sẽ sụp đổ nhưng Lục Thế Minh lại được nuôi dưỡng từ nhỏ bên cạnh bọn họ, vừa khéo có thể lợi dụng con đường làm quan rộng mở này, ông ta cũng không biết lúc đó mình bị ma ám như thế nào, thế mà ông ta lại đồng ý.

Kết quả thì sao… Chẳng phải là thất bại rồi sao?

Lương thị bị Lục lão gia trừng mắt cũng không dám lên tiếng, sắc mặt bà ta cực kỳ khó coi, khi họ đến, người của Tấn tướng phủ đến, trực tiếp trói Lục Thế Minh lên kiệu hoa rồi khiêng đi, lúc này bà ta mới biết đã bại lộ, vội vàng xuống chuẩn bị, thậm chí còn không kịp để ý đến Lục Thế Minh nhưng vừa nghĩ đến việc con của bà ta lại bị gả cho người ta làm nam thê, bà ta liền cảm thấy một ngụm máu nghẹn ở cổ họng, thế mà bà ta lại không thể nôn ra.

Như vậy, bà ta càng thêm căm hận Lục Mạc Ninh nhưng tình hình hiện tại buộc bà ta phải cúi đầu, nước mắt rơi xuống, dáng vẻ liễu yếu đào tơ, yếu đuối đáng thương, thế mà lại bắt đầu âm thầm lau nước mắt.

“Rầm” một tiếng, Tân đại nhân vỗ mạnh vào kinh đường mộc, hai người lập tức quỳ xuống.

“Người dưới điện là ai?” Tân đại nhân trừng mắt, vô cùng nghiêm nghị.

“Thảo dân Lục Thời Trung, là lão gia của Lục gia Đông phố.”

“Dân phụ Lục Lương thị.”

Hai người cúi mắt, bởi vì mặc dù Lục gia là thế gia trăm năm nhưng truyền đến đời Lục Thời Trung này, đã sớm suy tàn, cũng chỉ có chút danh tiếng nhưng ông ta lại không có công danh gì, chỉ có thể quỳ xuống nhưng nhìn Lục Mạc Ninh ngồi một bên, trong lòng hai người đặc biệt không thoải mái.

Lúc đầu Lục Thời Trung còn rất thương đứa con trai này do người vợ trước để lại nhưng sau khi có đứa thứ hai, cộng thêm đứa con trai không thân thiết với ông ta, sau đó ông ta không còn thích y nữa, cộng thêm Lương thị nói bên tai ông ta quá nhiều, ông ta càng thêm chán ghét Lục Mạc Ninh này, động một chút là đánh mắng y, nhưng lúc này, cuối cùng ông ta cũng nhận ra, thiếu niên này, đã không còn là đứa con mặc cho ông ta đánh mắng như trước nữa rồi, mà là… Một vị quan lớn có công danh trong người rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play