Bồ Dao quên mất là mình đang giận, cười nói: “Cậu thông minh thật.”
Còn biết dành phần đi vứt rác.
Nghiêm Luân dường như nhận ra mình được khen, “Gừ gừ” hai tiếng, vui vẻ chạy vòng quanh Bồ Dao.
Bồ Dao nói: “Sau này không được tự tiện đụng vào đồ của tôi, cũng không được liếm tôi, biết chưa?”
Nếu Nghiêm Luân còn sống, giờ cậu chắc chắn đang ôm đùi đối phương chứ làm gì dám nói chuyện như vậy.
Nhưng giờ, hắn là một con tang thi.
Cậu đối xử với hắn như một đứa trẻ bướng bỉnh chưa hiểu chuyện hoặc một chú chó lớn chưa được thuần hóa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play